Hệ Thống Ràng Buộc Tương Lai - Dựa Vào Đơn Hàng Kiếm Hàng Trăm Tỷ

Chương 9

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️

Nhưng cô chắc chắn là người kia lao tới đụng mình trước.
“Xin lỗi, làm cô thất vọng rồi. Là do cô đâm vào tôi. Tại sao tôi phải xin lỗi? Nếu cô giận thì cứ giận đi.”
Không muốn đôi co, cô quay người bước đi.
“Cô đứng lại đó!”
“Cậu sao vậy, Tiểu Huyên?”
Cô gái tức tối nói: “Dao Dao, người đó đụng vào tớ mà không xin lỗi, cứ thế mà đi luôn!”
Nghe cái tên “Dao Dao”, Bạch Ninh theo phản xạ quay đầu lại, nhưng không nhận ra người đó là ai nên cũng chẳng để tâm, rảo bước rời khỏi.
Dù có là Tô Dao Dao thật thì cô cũng không cần can thiệp vào chuyện của Tô Tuyết nữa. Cô tin là Tô Tuyết có thể tự giải quyết được vấn đề này.

Không biết mua gì thêm, Bạch Ninh chọn vài thứ đơn giản như kẹo bánh, nước ngọt rồi đem về căn hộ mới, chia thành từng túi nhỏ mang xuống phòng bảo vệ.
“Tôi sắp tới sẽ dùng thang máy thường xuyên, sợ ảnh hưởng đến mấy cư dân ở đây. Đây là chút quà nhỏ tôi chuẩn bị, nếu gặp họ phiền các anh chuyển giúp. Còn mấy phần này là tặng các anh, mong mọi người đừng chê nhé.”
Bảo vệ nhìn đống túi quà mà vội vàng nói:
“Cả tòa nhà, tính luôn cô, thì chỉ có hai hộ đang ở. Không cần chuẩn bị nhiều như vậy đâu.”
Bạch Ninh sửng sốt – hóa ra nguyên tòa nhà chỉ có hai nhà có người, lại trùng hợp là tầng trên và tầng dưới của cô?
“Vậy à? Không sao, quà mua rồi, tôi cũng gói mất thời gian, mang về cũng không dùng hết. Mấy phần thừa chia cho các anh trong khu là được.”
Là tấm lòng của cô, cứ để mọi người nhận lấy.
Tặng quà xong thì năm cô lao công cô gọi trước đó cũng vừa tới, cô dẫn mọi người về căn hộ để bắt đầu dọn dẹp.
Ra tới cửa thang máy, vừa vặn gặp người ở tầng trên – anh chàng đẹp trai.
Đối phương chẳng có ý bắt chuyện, cũng không chào hỏi, đi thẳng luôn.
Bạch Ninh: “…?” Mình đắc tội gì với anh ta à?
Nghĩ mãi không ra. Có khi… mấy người đẹp trai tính tình đều kỳ quặc vậy?

Tô Tuyết về tới nhà họ Tô khi trời vừa sụp tối, tay cầm theo kết quả xét nghiệm huyết thống mới nhất.
Lúc cô về, Tô Khang và Tô Dao Dao đều không có nhà, chỉ còn mẹ nuôi – Hà Lan – đang nằm nghỉ trong phòng vì cơ thể mệt mỏi.
Tô Tuyết nhận bát canh gà mà dì giúp việc nấu, đích thân mang vào cho mẹ nuôi.
“Cứ để đó đi.”
“Mẹ, là con đây.”
Hà Lan mở mắt, thấy người trước mặt, rồi lại khẽ nhắm lại, giọng mỏi mệt: “Tiểu Tuyết, con dù không phải con gái ruột mẹ, nhưng mẹ đã nuôi con khôn lớn, sao con lại làm ra những chuyện như thế?”
“Mẹ có tin hay không cũng được, nhưng con không làm những chuyện đó. Và… con muốn mẹ giữ gìn sức khỏe, để còn tìm lại con gái ruột của mẹ.”
Hà Lan vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói, mở to mắt nhìn cô: “Con đang nói chuyện gì vậy?”
Tô Tuyết đặt bát canh xuống bàn, lấy từ túi ra hai bản kết quả xét nghiệm.
“Con nghi ngờ Tô Dao Dao không phải con ruột của mẹ, nên con đã đi xét nghiệm huyết thống.”
Tô Tuyết nhẹ nhàng đỡ mẹ nuôi ngồi dậy, rồi đưa kết quả đến trước mặt bà.
Một bản – kết quả giữa Tô Dao Dao và Hà Lan – xác nhận không có quan hệ huyết thống.
Bản còn lại – giữa Tô Dao Dao và Tô Khang – xác nhận là có quan hệ cha con ruột.
Hà Lan cầm kết quả mà tay run lẩy bẩy: “Chuyện này… là sao?”
“Mẹ có thể không muốn tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Bố rất có thể đã phản bội mẹ, và lại còn đem con riêng về nhà. Nếu như mẹ không tin, có thể đích thân đưa Tô Dao Dao đi xét nghiệm lại.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc