Hệ Thống Ràng Buộc Tương Lai - Dựa Vào Đơn Hàng Kiếm Hàng Trăm Tỷ

Chương 7

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Theo mạch sự việc ban đầu, sau khi Đường Đường và Đường Nhiên liên tiếp mất tích, gia đình họ Đường phải nhờ đến quan hệ, phối hợp với cảnh sát truy lùng, mới tìm được hai bé trong nhà nghỉ ở tại một thị trấn nhỏ.
Hai người này vốn chẳng phải vợ chồng gì cả, ở quê bọn họ đều đã có gia đình riêng, cũng đã từng kết hôn.
Ra ngoài làm ăn gặp nhau, hợp cạ rồi dấn thân vào con đường buôn người.
Bạch Ninh siết chặt nắm tay, không biết bảo vệ còn giữ chân được bọn chúng bao lâu.
Ngay lúc bảo vệ bắt đầu chần chừ, định để xe đi thì tiếng còi cảnh sát vang lên.
Chắc vì quá tự tin, tài xế xe van vẫn ngồi yên, không có biểu hiện gì là muốn trốn chạy, thậm chí còn nhìn xe cảnh sát từ từ áp sát lại xe của mình.
Khi cảnh sát đến bên cửa sổ xe, gã tài xế còn làm bộ ngơ ngác:
“Đồng chí cảnh sát ơi, có chuyện gì vậy ạ?”
“Có người tố giác anh buôn người, phiền anh phối hợp kiểm tra.”
Nghe xong câu đó, sắc mặt gã tài xế hơi biến, bất ngờ đạp ga định lao qua rào chắn.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe bỗng chết máy.
Bạch Ninh thở phào nhẹ nhõm một nửa, vội bước tới:
“Chú đồng chí cảnh sát ơi, tôi nghi ngờ bọn họ giấu người trong cốp sau!”
Vừa dứt lời, Bạch Ninh mới nhận ra người cô gọi là “chú cảnh sát” còn trẻ hơn cả cô.
Cô khựng lại: “…” Lỡ lời rồi.
Cảnh sát nhanh chóng khống chế hai nghi phạm, kiểm tra cốp sau phát hiện một chiếc vali, bên trong là một bé gái đang ngủ mê man.
So sánh với ảnh trong dữ liệu, đúng là Đường Đường.
Lũ buôn người đáng chết này đã đánh thuốc gây mê, nhét đứa nhỏ vào vali, đến khi tính bỏ trốn cũng không mang theo, nếu không phát hiện kịp, e rằng cô bé đã bị ngạt mà chết.
May thay, lần này số phận cô bé đã thay đổi.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành đơn hàng, tiền thưởng 5.000.000 tệ đã được chuyển vào thẻ tiết kiệm ngân hàng Chiêu Chiêu, vui lòng kiểm tra!]
Cảnh sát áp giải hai nghi phạm đi, bé Đường Đường được đưa vào bệnh viện, sẽ có cán bộ đến liên hệ với gia đình.
Vì là người tố giác, Bạch Ninh cũng được mời về đồn cảnh sát để phối hợp điều tra.
Về chuyện sao cô biết trước được trong khu có kẻ buôn người và còn xác định đúng chiếc xe, Bạch Ninh không có lý do chính đáng nên đành bịa ra:
Cô nói từng thấy chiếc xe này trên mạng, có người đoán là xe của bọn buôn người, nên khi hay tin xe này xuất hiện ở khu Thời Đại Tân Thành, cô liền báo cảnh sát.
Lý do này nghe xong thì đương nhiên là cô bị chú đồng chí cảnh sát giáo huấn cho một trận nên thân. Nhưng cũng may là lần này thật sự cứu được bé gái bị bắt cóc, nên sau khi dạy dỗ xong, cảnh sát vẫn không quên khen ngợi cô vài câu.
Ngay cả bảo vệ khu cũng trố mắt. Hóa ra cô gái nói chuyện chắc như đinh đóng cột là vì… đọc thông tin trên mạng à?
Khi Bạch Ninh còn chưa rời đi, một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao lớn, mặc vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng bước vội vào đồn, hỏi tìm người đã báo án.
Bạch Ninh bước ra, người kia lập tức cúi rạp người chào, làm cô giật mình lùi lại một bước, suýt ngã.
Anh ta vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi đã làm cô hoảng sợ à. Tôi là cậu của Đường Đường – chính là bé gái mà cô đã cứu đấy. Nếu không có cô kịp thời báo cảnh sát và thuyết phục bảo vệ giữ chiếc xe lại, hậu quả tôi thật không dám tưởng tượng. Tôi muốn gửi tặng cô một khoản gọi là cảm ơn, mong cô vui lòng nhận cho.”
Bạch Ninh liên tục xua tay từ chối. Cô không thể nhận. Dù gì Đường Vũ Hằng cũng đã trả tiền rồi.
Mà nghe lời anh ta nói thì… vị này chính là Đường Vũ Hằng – người ủy thác của cô trong tương lai.
Có lẽ sau khi em gái và cháu gái lần lượt gặp chuyện, với Đường Vũ Hằng mà nói, đó là cú sốc lớn.
Không hiểu sao, Bạch Ninh nhìn Đường Vũ Hằng lại cảm thấy quen mắt.
Cả bé gái Đường Đường cũng thế, cứ thấy có gì đó rất quen, mà nhất thời không nghĩ ra tại sao.
Cô nói:
“Thật sự không cần đâu ạ, cảnh… à không, các đồng chí cảnh sát cũng đã giáo dục tôi rồi. Sau này không thể tùy tiện tin lời trên mạng mà báo cảnh sát. Lần này chỉ là may mắn thôi, không thể tính là công lao của tôi.”
Dù sao thì tiền cô cũng nhận rồi, còn công trạng gì đó thì không cần thiết.
Thấy cô kiên quyết từ chối, Đường Vũ Hằng bèn lấy một tấm danh thiếp từ túi áo vest đưa ra:
“Đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này cô đổi ý, cô cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Bạch Ninh hai tay nhận lấy, nhìn thấy dòng chữ mạ vàng nổi bật – Tổng giám đốc Hằng Nhiễm Entertainment: Đường Vũ Hằng.
Người ủy thác của cô, hóa ra là tổng giám đốc của một công ty giải trí?
Bảo sao chỉ cần chặn được xe van là có thể trả cô năm triệu tệ.
Người ủy thác vừa giàu vừa hào phóng thế này, làm ơn cho cô thêm cả tá nữa cũng được!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc