Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Thời điểm Bạch Ninh có mặt trước cổng khu dân cư Thời Đại Tân Thành là 15 giờ 22 phút. Nhờ có kinh nghiệm từ nhiệm vụ ngày hôm qua, cô đã xác nhận hệ thống tương lai là thật, vì vậy lần này cô chủ động báo cảnh sát, nói rằng có kẻ buôn người đang trà trộn vào khu dân cư.
Cô cũng đến phòng bảo vệ ở cổng để giải thích sự việc.
Bảo vệ trực ban sau khi nghe xong lời cô nói, mặc dù vẫn còn bán tín bán nghi nhưng cũng làm theo lời cô, hạ thanh chắn chặn xe tại cổng.
Dù sao thì “cẩn tắc vô áy náy”, ai mà muốn trong khu dân cư mà mình đang quản lý lại xảy ra chuyện bắt cóc trẻ con cơ chứ?
Ban ngày khu dân cư sẽ không hạn chế xe ra vào, nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho những cư dân đang sinh sống ở trong đây, nhưng đồng thời cũng chính vì vậy nên sẽ dễ dàng tạo cơ hội cho những kẻ có ý đồ xấu.
Sau vụ việc lần này, toàn bộ đội bảo vệ trong khu dân cư này đều bị cho nghỉ việc. Nay thấy Bạch Ninh nhắc nhở, họ cũng không muốn lặp lại sai lầm cũ nên mới nghe lời cô mà chặn xe.
Qua hệ thống video giám sát, bảo vệ nhanh chóng xác định được chiếc xe tình nghi – một chiếc xe tải nhỏ màu trắng, bên ngoài dán dòng chữ “Lắp đặt điện máy tại nhà”, nhìn qua thì trông có vẻ rất bình thường, dễ khiến người ta chủ quan mà bỏ qua sự hiện diện của nó. Hơn nữa xe có biển số, lại đi lại thường xuyên trong khu nên không bị ai nghi ngờ.
Không ai ngờ rằng, chiếc xe ấy lại là xe gắn biển số giả.
Thời gian trôi dần đến gần giờ đã định, xe van trắng từ từ chạy về cổng phía nam của khu dân cư.
Lòng bàn tay Bạch Ninh ướt đẫm mồ hôi. Cô có chặn được chiếc xe này không?
Nếu không chặn được, không chỉ mất tiền thưởng, mà sẽ như kịch bản ban đầu, sẽ có hai sinh mạng mất đi.
Trong lúc cô lo lắng, chiếc xe ấy đã tới cổng.
Thấy rào chắn hạ xuống không thể đi tiếp, tài xế dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, lộ ra một khuôn mặt hiền lành chất phác.
Người đàn ông khoảng hơn ba mươi, mặc áo khoác màu xám có vài vết bẩn, làn da sạm đen, rõ là người làm việc ngoài trời lâu ngày.
Anh ta nở nụ cười thân thiện, nói bằng giọng địa phương lưu loát:
“Phiền mấy anh mở cổng giùm.”
Hai bảo vệ tiến lại hỏi:
“Anh vào đây làm gì?”
“Lắp điều hòa tận nhà.”
“Chỉ mình anh thôi à?”
Tài xế gãi đầu: “Còn có vợ tôi nữa.”
Nói rồi, cửa kính phía sau hạ xuống, hiện ra một người phụ nữ cũng có vẻ ngoài chân chất, hơi rụt rè.
Nhưng không thấy bóng dáng bé gái nào cả.
Vậy thì chỉ có thể là ở cốp sau.
Tài liệu từ hệ thống có hình ảnh cả tài xế và chiếc xe, không thể nhầm.
Ai mà ngờ được, hai kẻ nhìn chân chất như thế, lại chính là người đã bắt cóc vô số trẻ em và phụ nữ.
Họ lợi dụng vẻ ngoài dễ khiến người khác mất đi cảnh giác, chờ đợi cơ hội thuận lợi để ra tay.