Hệ Thống Ràng Buộc Tương Lai - Dựa Vào Đơn Hàng Kiếm Hàng Trăm Tỷ

Chương 5

Trước Sau

break

Không ngờ sau khi bình tĩnh lại, Chương Thi Thi lại kiên quyết từ chối.

“Tiểu Tuyết, cậu nghe tớ nói đã. Chuyện cậu kể về hệ thống tương lai, nó thật sự quá khó tin. Nếu như cậu nói chuyện này với người khác, thì chưa chắc họ tin, mà còn có thể nghĩ là cậu bị bệnh hoang tưởng ấy. Nhưng nếu mà hệ thống đã chọn cậu, thì đó chính là cơ duyên của riêng cậu.”

“Cậu nói mình vừa mua được một căn hộ rộng rãi, muốn rủ tớ đến ở cùng, chuyện này tớ có thể đồng ý được. Nhưng đồ của cậu thì vẫn là của cậu. Cho dù chúng ta có thân với nhau đến mấy thì tớ cũng không thể coi của cậu là của tớ được.”

Bạch Ninh nghe xong, cảm động đến mức rơi nước mắt, không kiềm được liền ôm chầm lấy Chương Thi Thi rồi bật khóc.

“Thi Thi, cậu thật tốt quá đi mất”

Cô biết rõ, kể cả cô có nói thật về chuyện bàn tay vàng, thì Chương Thi Thi cũng sẽ không làm hại cô, lại càng không có lòng tham hay có ý định chiếm đoạt bất cứ thứ gì từ cô.

Hai người quen nhau từ hồi còn học tiểu học, đến giờ cũng đã hơn mười năm. Tình bạn này của bọn họ, không có gì đáng để nghi ngờ cả.

Lần trước cô bệnh nặng, mượn Chương Thi Thi hơn một vạn tệ, bây giờ, cô nhất định phải trả lại. Giờ cô đã có tiền, không chỉ muốn trả nợ, mà cô còn muốn giúp đỡ Chương Thi Thi một tay, ít nhất là lo giúp tiền thuốc cho ba của cô ấy ở dưới quê.

Trước đây cô cũng đã từng đề nghị nhưng đều bị từ chối. Chương Thi Thi nói: “Tớ tự kiếm được tiền, không cần cậu giúp. Bạn bè với nhau mà vì tiền bạc làm tổn thương nhau thì không đáng.”

Lần này Bạch Ninh không nói nhiều, ngoài chuyện trả lại số tiền nợ, cô còn chuyển thêm năm vạn tệ cho Chương Thi Thi, bảo cô ấy cứ giữ lấy mà dùng.

Chưa để Chương Thi Thi lên tiếng, cô đã chủ động nói trước:

“Cậu đừng từ chối đấy nhé. Bây giờ trong tay tớ còn hơn ba trăm vạn. Sau này có hệ thống, thì chắc chắn tớ sẽ nhận thêm rất nhiều nhiệm vụ, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa. Cậu cứ yên tâm mà nhận lấy đi.”

Chương Thi Thi nghĩ một lúc rồi mới gật đầu.

“Được, vậy thì tớ sẽ nhận. Nhưng tớ sẽ từ từ trả lại cho cậu số tiền này. Mà cậu nhớ đấy nhé, chuyện hệ thống này tuyệt đối đừng kể với bất kỳ ai nữa.”

“Yên tâm đi, ngoài cậu ra, tớ sẽ không nói với bất kỳ ai đâu.” Bạch Ninh vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại còn nguyên hộp. “Tớ thấy điện thoại của cậu dùng cũng lâu rồi. Cái này tớ mua tặng cậu đấy.”

Lần này, Chương Thi Thi không từ chối nữa, vui vẻ nhận lấy rồi bắt đầu cài đặt máy mới.

Bạch Ninh nhìn cô bạn thân vừa tốt tính vừa xinh đẹp, trong lòng thầm nghĩ, đúng là người tốt thật sự. Nếu Chương Thi Thi cũng có hệ thống như cô, thì đã không cần phải tiếp tục vất vả ở công ty, cô ấy cũng có thể sống cuộc sống tự do và vui vẻ rồi.

Hôm sau, Chương Thi Thi đi làm, còn Bạch Ninh thì đến căn hộ mới từ sáng sớm.

Cô tính đợi đồ đạc chuyển đến đầy đủ thì sẽ gọi bên dịch vụ đến vệ sinh nhà sạch sẽ, sau đó sẽ thuê xe giúp Chương Thi Thi chuyển nhà. Để cho nhà cửa được thông gió vài ngày nữa là cả hai người có thể dọn vào ở rồi.

Cho đến lúc này, Bạch Ninh vẫn có cảm giác như đang mơ.

Cô không kiềm được, cứ mở app ngân hàng ra nhìn đi nhìn lại mấy lần, hết đếm rồi tới tính, lòng vẫn lâng lâng chưa dám tin rằng đây là sự thật.

Nhân viên giao nội thất và điện máy đều đến đúng giờ, lại còn rất nhiệt tình. Trước mười một giờ, mọi thứ đều đã được lắp đặt xong xuôi.

Bạch Ninh định ra ngoài ăn trưa. Nhưng nghĩ đến mấy hôm nay toàn gọi xe công nghệ, cô bỗng nảy ra ý tưởng.

Hay là mua một chiếc xe luôn nhỉ?

Năm đó thi xong đại học, cô được bà cô họ dắt đi học bằng lái. Mùa hè năm ấy nắng nóng, cô đi học lái xe đến mức da trở nên đen nhẻm, bà cô còn nói đợi khi nào cô tốt nghiệp xong sẽ mua cho cô một chiếc xe.

Chỉ tiếc là bà không đợi được đến ngày mà cô tốt nghiệp.

Bạch Ninh hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi thang máy xuống lầu.

Ở tầng một, cô vô tình gặp một nam sinh khá đẹp trai, dáng vẻ chắc vẫn còn là sinh viên đại học.

Cô đoán người này cũng sống trong khu nhà, liền gật đầu chào hỏi một cách lịch sự.

Tưởng rằng đối phương cũng chỉ đáp lại qua loa, không ngờ cậu ta lại chủ động bắt chuyện.

“Chị là người mới chuyển đến ở tầng chín đúng không ạ?”

Bạch Ninh hơi ngạc nhiên. Cô không nhớ mình từng gặp người này, vậy tại sao cậu ta lại biết cô?

Cô hỏi lại:

“Cậu biết tôi à?”

Nam sinh vội xua tay.

“Chị đừng hiểu lầm, em ở tầng tám, ngay dưới tầng lầu của nhà chị. Em thấy thang máy bị dùng liên tục nên có hỏi bảo vệ thì mới biết là có người mới vừa chuyển nhà đến tầng chín.”

Nghe vậy, Bạch Ninh hơi ngại.

“Mới vừa chuyển nhà tới, nên dùng thang máy hơi nhiều. Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm coi như là lời xin lỗi nhé.”

Thật ra cô cũng đã tính chuẩn bị chút quà nhỏ gửi tặng hàng xóm trong tòa nhà rồi.

Không ngờ nam sinh kia lại nói:

“Không phiền đâu ạ. Em đang gói hoành thánh, chị có muốn ăn chung không?”

Bạch Ninh bất ngờ. Thời buổi này, nam sinh biết nấu ăn, lại còn làm hoành thánh, một món ăn tỉ mỉ thế này thật là hiếm thấy.

Nhưng cô cũng không định đi ăn riêng với người lạ, liền từ chối khéo.

“Tôi có hẹn với bạn ăn ngoài rồi. Lần sau chúng ta ăn chung nhé.”

Nam sinh cúi đầu, vẻ mặt buồn thiu, giống như chú cún con bị bỏ rơi.

“Vậy chắc tại hoành thánh em gói dở quá, nên chị không muốn ăn. Nhưng chị cứ yên tâm, em sẽ cố gắng tập luyện thêm!”

Bạch Ninh rùng mình. Trà xanh thật sự, đáng sợ ghê!

May mà đối phương không tiếp tục quấn lấy cô để nói chuyện, chỉ chào hỏi một chút như vậy rồi vào thang máy đi lên lầu.

Cô nhìn theo, đúng là thang máy dừng ở tầng tám. Vì thang máy ở đây phải dùng thẻ từ, nên cô chắc chắn là cậu ta không nói dối.

Một nam sinh trà xanh? Đúng là hiếm gặp thật.

Ăn trưa đơn giản ở một nhà hàng gần đó xong, Bạch Ninh liền đến thẳng cửa hàng xe 4S để xem xe. Cuối cùng, cô chọn một chiếc xe có giả khoảng mười vạn tệ, vừa túi tiền mà vẫn dư sức dùng.

Dù bây giờ có tiền, nhưng cô vẫn giữ thói quen chi tiêu tiết kiệm. Việc mạo hiểm nhất từ trước tới giờ của cô, chính là mua căn nhà hơn ba trăm vạn kia.

Vừa làm xong thủ tục, trong đầu cô lại vang lên âm thanh quen thuộc.

[Đinh! Hệ thống tương lai thông báo: bạn vừa có một đơn hàng mới, xin vui lòng kiểm tra!]

Chỉ trong thoáng chốc, màn hình trong suốt đã hiện chi tiết đơn hàng.

[Thời gian: Ngày 22 tháng 4 năm 2021.]

[Địa điểm: Cổng Nam khu dân cư Thời Đại Tân Thành.]

[Người ủy thác: Đường Vũ Hằng.]

[Nội dung đơn hàng: Bé gái năm tuổi tên Đường Đường bị bọn buôn người chuốc thuốc mê, và chúng sẽ rời khỏi khu dân cư vào lúc 15 giờ 27 phút bằng một chiếc xe van màu trắng. Yêu cầu của hệ thống là ngăn chặn chiếc xe đúng lúc và báo cảnh sát, giải cứu bé gái.]

Tiền thưởng hoàn thành: 5 triệu tệ sau thuế.

Bên dưới còn kèm theo phần mô tả chi tiết hơn.

Bé gái Đường Đường là con riêng của nữ minh tinh Đường Nhiên trước khi ra mắt. Fan của Đường Nhiên chưa từng biết đến sự tồn tại của cô bé.

Sau khi bé bị bắt cóc, không biết vì sao mà giới truyền thông lại nắm được thông tin. Sau đó, thì sự thật về Đường Đường cũng bị phơi bày trước công chúng.

Đám buôn người thấy mọi chuyện trở nên rầm rộ, vì sợ bị tóm lại nên chúng đã bỏ trốn, để cô bé lại trong xe van.

Chiếc xe dùng biển số giả, lại còn chạy trên những tuyến đường không có lắp camera. Nên đến khi cảnh sát lần ra manh mối thì Đường Đường đã không còn nữa.

Đường Nhiên vì mất con, lại còn bị dư luận công kích dữ dội, đã vậy lại còn bị fan cực đoan bao vây. Chính vì chịu nổi những cú sốc ấy, nên cô đã uống thuốc ngủ để tự sát.

Người ủy thác là Đường Vũ Hằng, anh trai ruột của Đường Nhiên, cậu của Đường Đường.

Bạch Ninh đọc xong thông tin mô tả chi tiết, cô tức giận đến nghẹn cả họng. Bọn buôn người, và cả đám phóng viên rác rưởi bọn chúng thật sự đều đáng chết!

Đơn hàng này, cô nhất định phải hoàn thành bằng mọi giá.

Không chần chừ, cô bật định vị trên điện thoại, lái xe bay thẳng đến khu dân cư Thời Đại Tân Thành.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc