Hiện tại, tài khoản ngân hàng của cô vẫn còn hơn 4 triệu tệ.
Một người mà từ trước tới giờ chỉ quen đi xe buýt, tàu điện ngầm như cô, vậy mà lúc này lại không do dự mà xa xỉ gọi ngay cho mình một chiếc taxi.
Mười lăm phút sau, Bạch Ninh đã đứng trước tòa cao ốc nơi Chương Thi Thi đang làm việc.
Đúng giờ tan ca, dòng người ra vào tấp nập.
Cô lấy điện thoại mới ra để kiểm tra tin nhắn, thì vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời. Có lẽ Chương Thi Thi vẫn còn đang bận công việc.
Cô gửi thêm một tin nhắn nữa rồi mới bước vào nhà hàng ở tầng trệt để ngồi đợi. Định bụng đợi cô ấy xuống thì hai người sẽ cũng nhau ăn tối luôn.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn, cô chọn vài món theo khẩu vị của Chương Thi Thi rồi dặn tạm thời chưa cần mang ra.
Điện thoại bất chợt reo lên.
Là tin nhắn WeChat.
Chương Thi Thi: “Tiểu Tuyết, tớ vẫn còn đang làm dở, cậu đừng có chờ tớ nữa. Cậu vừa mới xuất viện, không thể để mình đói bụng được đâu, cậu coi ăn gì trước đi nhé.”
Cô trả lời “Ừ, tớ biết rồi” rồi cô gọi nhân viên phục vụ mang lên một phần đồ ăn.
Vừa ăn, Bạch Ninh vừa nghĩ đến chỗ làm chán ngắt của Chương Thi Thi. Ông sếp đúng kiểu keo kiệt đến mức vô lý. Quy định là tan ca lúc sáu giờ, nhưng ai mà về muộn chỉ có nửa tiếng thôi là đã bị chửi như tát nước vào mặt.
Bình thường, Chương Thi Thi phải làm việc tới tận bảy giờ rưỡi mới được về, có hôm còn phải làm tới tận tám, chín giờ. Đã vậy còn không có được một đồng tiền tăng ca nào, sáng hôm sau vẫn phải đúng tám giờ có mặt ở công ty.
Cô không ngờ hôm nay Chương Thi Thi đã xin nghỉ rồi, vậy mà vẫn bị gọi về để làm việc không công đã vậy mà còn phải tăng ca.
Trước đây, cô từng khuyên Thi Thi nên nghỉ việc ở đó đi. Làm mãi kiểu đó thì sớm muộn gì cũng sẽ đổ bệnh cho mà coi.
Nhưng Chương Thi Thi chỉ cười rồi nói:
“Làm việc mà, vất vả là chuyện bình thường thôi. Nghề nào mà chẳng phải khổ chứ. Tớ mỗi tháng lương cũng được hơn 5.000 tệ, ráng thêm một thời gian nữa đi rồi hẳn tính. Với lại, cậu cũng đâu khác gì tớ đâu. Cậu không tăng ca thì thôi, chứ hễ tăng ca là làm tới tận mười hai giờ đêm, mà cậu vẫn làm được đó thôi.”
Hai người cứ nói đến công việc là lại nghẹn họng. Lúc sắp tốt nghiệp, ai mà chẳng tưởng sau này đi làm là có thể vẫy vùng tự do. Ai ngờ, thực tế lại phũ phàng đến vậy.
Cô dẹp suy nghĩ sang một bên, nhìn xuống mấy món ăn trước mặt. Sườn xào chua ngọt, khoai tây xào cay, ăn với cơm trắng nóng hổi. Mỗi miếng ăn vào đều thấy lòng dịu lại.
Nhà hàng này không hề rẻ. Trước đây, cô và Chương Thi Thi từng đi ngang qua đây biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ hai người các cô dám bước chân vào. Bọn cô còn từng hứa hẹn: “Đợi sau này có tiền rồi, mình vào đây ăn một bữa cho đã.”
Giờ cô đã có “bàn tay vàng”, tất nhiên phải chọn nơi này để mời người bạn thân nhất trần đời của mình một bữa cho thật đàng hoàng.
Lúc này, cửa nhà hàng có hai người phụ nữ bước vào.
Một người cao gầy, tóc xoăn vàng, mặc váy cao cấp, vừa đi vừa nói:
“Nghe nói chỗ này nấu ăn ngon lắm. Nên sẵn tiện đường thì tớ dẫn cậu qua đây ăn thử luôn.”
Người đi bên cạnh mặc sườn xám, dáng vẻ đoan trang, khí chất dịu dàng. Bà ấy vừa bước vào đã vô thức nhìn về phía bàn gần cửa sổ, nơi Bạch Ninh đang ngồi ăn một mình.
“Thu Lan, cậu nhìn cái gì đấy?”
“Cô bé kia… trông giống hệt Tiểu Huyên lúc còn nhỏ.”
“Giống thì giống thật, nhưng con bé nhà cậu đang ở nhà kia mà, chắc cũng chỉ là trùng hợp thôi.” Người phụ nữ tóc vàng kéo tay bà lên lầu. “Thang máy tới rồi, chúng ta đi thôi.”
Bạch Ninh vô tình ngẩng đầu, chỉ kịp thấy cửa thang máy từ từ khép lại. Không nhìn rõ mặt, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc.
Cô nghĩ mãi cũng không ra, đành bỏ qua, tiếp tục ngồi ăn và chờ Chương Thi Thi.
Trong phòng bao trên tầng hai, Đường Thu Lan vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cao Dung – người bạn đi cùng – đưa thực đơn tới trước mặt bà.
“Thu Lan, cậu sao vậy? Vẫn còn nghĩ đến cô bé ở dưới lầu à?”
“Năm đó Tiểu Huyên mới có một tuổi, đã bị bán đi. Bốn năm sau mới tìm lại được, khi đó con bé đã lên năm. Lúc ấy đúng là nhìn rất giống tớ, nhưng giờ lớn rồi thì tớ nhìn không còn thấy có nét nào giống tớ nữa.”
“Thôi, cậu đừng nghĩ nhiều làm gì. Không phải cậu đã làm xét nghiệm huyết thống rồi hay sao. Con bé hiện tại chính là con gái ruột của cậu. Còn cô gái dưới lầu chỉ là tình cờ giống cậu, thế thôi.”
“Ừ, tớ biết không phải là Tiểu Huyên. Nhưng mà… thật sự rất giống.”
“Thôi nào, đừng buồn nữa. Gọi món đi, tớ đói rồi.”
Đường Thu Lan nhìn lướt qua thực đơn, thấy mấy món mình thích đều đã được gọi, bèn gật đầu gọi nhân viên mang đồ ăn lên.
Bà không biết rằng, ngay khi nhân viên bước ra khỏi phòng, người đó khẽ lẩm bẩm:
“Kỳ lạ thật… sao lại giống nhau đến vậy, Họ không phải là mẹ con ruột thật sao?”
Nửa tiếng sau, Đường Thu Lan đi xuống tầng dưới, thì bà thấy nhân viên đang còn dọn bàn. Cô gái ban nãy đã không còn ngồi ở đó. Bà cũng không nghĩ gì nhiều, cùng bạn rời khỏi nhà hàng.
Bạch Ninh ăn xong nhưng vẫn chưa thấy Chương Thi Thi đến, liền nhờ nhân viên dọn dẹp rồi đi vệ sinh.
Ra ngoài rồi, cô lại tiếp tục ngồi chờ. Đợi mãi đến tận tám giờ rưỡi tối.
May mắn là nhà hàng hôm nay cũng không đông khách lắm, mà nhân viên lại thân thiện, không ai tỏ vẻ khó chịu khi cô ngồi ở đây quá lâu.
Trong lúc chờ, cô cài Weibo lên điện thoại mới, tìm kiếm tin tức về Tô Tuyết.
Mấy tin đồn nhảm nhí ấy vẫn đang nằm trên hot search. Công ty và studio của Tô Tuyết vẫn chưa có đưa ra phản hồi chính thức. Cư dân mạng đa phần vẫn chưa rõ thật giả, nhưng vẫn thi nhau kêu gọi tẩy chay, đòi Tô Tuyết phải rút khỏi giới giải trí. Không ít nhãn hàng từng hợp tác cũng lần lượt đưa ra tuyên bố hủy hợp đồng với cô ấy.
Cô không biết tương lai Tô Tuyết sẽ ra sao, nhưng cô tin, sau giông bão sẽ luôn là cầu vồng.
Tám giờ bốn mươi, cuối cùng điện thoại cũng reo.
“Tiểu Tuyết, tớ tan làm rồi. Cậu về chưa?”
“Chưa, tớ vẫn đang ngồi ở nhà hàng đợi cậu đó.”
Cô cúp máy, dặn nhân viên mang hết mấy món ăn đã đặt lên.
Khi bước vào nhà hàng, Chương Thi Thi vẫn còn ngơ ngác.
Nhà hàng này nếu như tính trung bình thì mỗi người cũng mất 500 tệ, với người có tiền thì chẳng là gì, nhưng với những người nghèo như bọn cô thì đúng là quá xa xỉ.
Thấy bàn ăn vẫn còn trống, đoán rằng mấy món ăn vẫn chưa được mang ra, Chương Thi Thi vội nói:
“Tiểu Tuyết, tớ để lại cho cậu 2.000 tệ là để cậu có tiền ăn uống đó. Cậu không cần phải mời tớ đến nơi đắt đỏ như vầy để ăn đâu!”
Bạch Ninh nhìn người bạn thân đã từng hết lòng giúp mình những lúc khó khăn, cô cũng không định giấu cô ấy chuyện cô có “bàn tay vàng” nữa. Nhưng mà nơi công cộng như này thì chưa tiện để nói chi tiết.
Cô kéo tay Chương Thi Thi ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
“Cậu cứ yên tâm đi, tớ kiếm được tiền rồi. Tiền sạch, đóng thuế đầy đủ. Cậu cứ ăn uống thoải mái, bữa ăn này tớ bao.”
Chương Thi Thi sững người:
“Mới có nửa ngày mà cậu đã kiếm được tiền rồi sao?”
Đúng lúc đó, nhân viên bưng thức ăn lên. Bạch Ninh mới nói:
“Cậu ăn trước đi, về nhà rồi tớ sẽ kể cho cậu nghe về chuyện này sau.”
Ăn xong, cô gọi taxi đưa cả hai về lại căn phòng trọ nhỏ nơi Chương Thi Thi đang thuê.
Nghe xong câu chuyện cô kể, Chương Thi Thi cứ ngồi yên không động đậy, bàng hoàng chẳng nói nên lời.
Bạch Ninh nghiêng đầu tựa lên vai cô ấy, thì thầm:
“Cậu có nhớ không? Chúng ta đã từng hứa với nhau nếu như chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia. Giờ tớ có phúc rồi, tất nhiên phải lo cho cậu nữa. Cậu hãy nghỉ việc đi, cái chỗ làm nát bét đó ai thích làm thì cứ làm. Ngày nào cậu cũng tăng ca đến tiều tụy hết cả người, nhìn cậu như vậy mà tớ thấy xót ruột lắm.”