Hệ Thống Ràng Buộc Tương Lai - Dựa Vào Đơn Hàng Kiếm Hàng Trăm Tỷ

Chương 3

Trước Sau

break

Bạch Ninh vừa lấy điện thoại ra khỏi túi thì tin nhắn từ ngân hàng đã được gửi đến kịp thời.

Ngân hàng Chiêu Chiêu: Tài khoản 2916 của quý khách vừa nhận số tiền 8.000.000,00 RMB vào ngày 21/04.

Nhìn hàng loạt con số không trong tin nhắn, Bạch Ninh cảm thấy dường như mình đang nằm mơ. Hệ thống mà cô tưởng chỉ là ảo giác, thì hóa ra lại hoàn toàn có thật. Nếu như vậy thì từ nay về sau, cô có thể dắt tay bạn thân sống an nhàn cả đời rồi.

Diêu Vũ Triết sau khi bình tĩnh lại đã chân thành cảm ơn cô, còn nói muốn xin cách liên lạc của cô để chờ có dịp sẽ báo đáp.

Bạch Ninh lịch sự từ chối. Đùa chứ, cô đã nhận tám triệu từ chính Diêu Vũ Triết của “tương lai” chuyển khoản đến rồi, giờ mà cô còn nhận thêm tiền từ Diêu Vũ Triết ở hiện tại nữa thì lương tâm cô cắn rứt đến chết mất. Dù sao thì cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Với tám triệu cô nhận được, như vậy là đã quá đủ với cô rồi.

Cuối cùng cô vẫn để lại WeChat, nhưng là để kết bạn với Tô Tuyết.

Tô Tuyết rất vui khi quen biết cô, còn nói muốn giữ liên lạc, sau này, nếu như có cơ hội thì cùng nhau đi ăn uống.

Diêu Vũ Triết liếc nhìn đồng hồ, đoán chắc Bạch Ninh vẫn còn chưa ăn trưa. Anh nói nhỏ với Tô Tuyết vài câu, sau đó rủ cô về khách sạn để cùng nhau dùng bữa.

Lần đầu tiên Bạch Ninh được bước vào một khách sạn năm sao. Cô cùng Tô Tuyết và Diêu Vũ Triết dùng bữa trưa thịnh soạn tại nhà hàng của khách sạn. Sau khi xác nhận tâm trạng của Tô Tuyết đã trở nên ổn định, thì cô liền xin phép rời đi.

Ra khỏi khách sạn, bước chân Bạch Ninh đi như bay, nhẹ tênh như vẫn đang trong cõi mộng. Nghĩ đến tám triệu đang nằm gọn trong tài khoản, cô vui đến mức chỉ muốn đứng lên hét to giữa phố.

Vì chưa có đơn hàng mới, nên cô gọi xe đến khu đô thị mới xây ở gần đó, vào thẳng văn phòng bất động sản rồi cô thanh toán luôn một lần. Cô mua cho mình một căn hộ cao cấp có giá 3,6 triệu tệ. Căn hộ này cũng đã hoàn thiện và đã có một số đồ nội thất cơ bản.

May mắn là giá nhà ở thành phố mà cô đang sinh sống vẫn còn khá dễ thở, khoảng 15.000 tệ một mét vuông. Căn hộ có diện tích xây dựng 240 mét vuông, trừ phần diện tích dùng chung 40 mét vuông thì vẫn còn 200 mét sử dụng thực tế.

Căn hộ gồm năm phòng ngủ, hai phòng khách, hai phòng vệ sinh. Nhà đã hoàn thiện, không cần phải sửa sang thêm. Bạch Ninh đã có sẵn kế hoạch phân chia từng phòng.

Một phòng để ở, một phòng cho bạn thân, một phòng đọc sách, một phòng giải trí, một phòng làm kho chứa đồ.

Phòng khách thì hướng ra mặt trời, từ ban công là có thể ngắm nhìn cảnh sông rất nên thơ.

Nhà được lắp khóa điện tử, cô đổi mật khẩu xong thì bắt xe đến chợ nội thất để mua thêm đồ trang trí cho tổ ấm mới của mình.

Chương Thi Thi có lẽ vẫn còn đang bận làm, mấy tin nhắn cô gửi đến cho cô ấy đều chưa được trả lời. Vậy nên căn phòng dành cho bạn thân, Bạch Ninh cũng tự tay bài trí theo đúng gu của Chương Thi Thi luôn.

Sofa bọc vải, bàn trà tròn, bàn ăn và ghế ăn, giường ngủ, bàn làm việc lớn, ghế xoay công thái học, tủ quần áo, giá sách…

Cô còn sang khu điện máy mua máy chiếu, tủ lạnh, máy giặt, máy rửa bát, máy lạnh…

Sau đó qua khu hàng gia dụng chọn thêm rèm cửa, thảm trải sàn…

Sau một buổi chiều quẹt thẻ liên tục khiến cô mỏi hết cả tay, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui sướng không sao tả được. Đây là lần đầu tiên cô được tiêu tiền mà không phải cần nhìn giá. Đúng nghĩa là “quá đã”.

Kiểm tra lại tổng chi tiêu, hóa ra cũng chỉ tốn có mấy chục vạn, trong thẻ ngân hàng vẫn còn hơn bốn triệu tệ.

Chợt nghĩ đến chuyện tài khoản cá nhân đột nhiên nhận vào và chi ra một số tiền lớn như vậy trong ngày, thì liệu có bị ngân hàng để ý không.

Bạch Ninh vội vàng mở giao diện hệ thống.

[Chủ hệ thống cứ yên tâm mà sử dụng, sẽ không sao đâu.]

Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại chiếc điện thoại cô đã dùng suốt năm năm qua, đây là chiếc cô từng mua hồi đại học bằng số tiền tích góp sau một năm đi làm thêm.

Hồi ấy cô phải tự trang trải học phí và sinh hoạt. Tiền lương làm thêm chẳng đáng là bao, dần dà cũng hình thành thói quen tiết kiệm đến mức chi li.

Sau khi ra trường cô phải về nhà sống, mỗi tháng còn phải nộp một nghìn tệ tiền ăn ở. Cô cũng không than vãn lấy một lời.

Từ mức lương ba nghìn lúc vừa mới tốt nghiệp, đến mức lương tám nghìn ở thời điểm hiện tại, cộng với các khoản tiền thưởng cuối năm, thì bản thân cô cũng đã tích góp được tám vạn tệ.

Chỉ tiếc là sau khi ba mẹ biết cô có số tiền đó, họ lấy lý do vay để mua nhà cho em trai, rồi “mượn” luôn không chịu trả lại cho cô.

Dù cho bây giờ cô đã có hơn bốn triệu trong tay, nhưng cứ mỗi lần cô nghĩ tới tám vạn kia thì vẫn cảm thấy nhói lòng.

Tuổi thơ của cô là những năm tháng sống cùng bà cô họ đã ly hôn, bà ấy cũng chính là người nuôi nấng và lo học phí và tiền sinh hoạt cho cô.

Đến khi cô đậu đại học, ba mẹ cô ở đâu đột ngột xuất hiện, nói con gái học hành nhiều thì cũng vô dụng, cô nên nghỉ học để đi làm để mà kiếm tiền nuôi em trai.

May là bà cô họ kiên quyết đứng ra bảo vệ, thì cô mới có thể tiếp tục được đi học.

Tiền học năm nhất là do bà cô để lại. Ai ngờ, cô chưa kịp nghỉ hè để về thăm bà, thì bà đã qua đời.

Ba năm đại học còn lại, cô tự đi làm thêm để trang trải chi phí sinh hoạt cũng như tiền học phí đại học.

Ba mẹ không hề quan tâm gì tới sống chết của cô. Người nuôi cô lớn là bà cô họ, vậy mà cô còn chưa kịp báo đáp bà nữa.

Sau khi ra trường, nếu như không phải vì mẹ cô đến tận công ty gây náo loạn ở đó, thì cô có chết cũng sẽ không dọn về sống trong cái ban công bị gió lùa đến lạnh buốt và còn phải đóng thêm tiền ăn ở hàng tháng.

Tám vạn kia có lẽ cô sẽ không thể lấy lại được rồi, nhưng cô vẫn đang giữ biên lai chuyển khoản để làm bằng chứng. Nếu như họ còn định dây dưa thì cô cũng có cách để xử lý.

Về mặt pháp lý, nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ chỉ có hiệu lực khi họ đã già yếu hoặc mất đi khả năng lao động. Nên cô vẫn còn nhiều thời gian lắm.

Chuyện hôm nay cũng chính là một lời cảnh tỉnh cho cô. Về việc cô có tiền tuyệt đối không thể để ba mẹ biết. Nếu không, họ sẽ lại tới để vòi vĩnh tiền bạc nữa cho mà xem.

Phát tài phải giữ kín miệng. Cô không đăng bài WeChat, không viết blog, cũng không chơi Tiểu Hồng Thư. Nếu có họ hàng nào tình cờ bắt gặp cô ở khu này, vậy thì cô sẽ nói rằng mình tới đây chỉ để làm giúp việc.

Sau đó, cô tự thưởng cho mình một chiếc điện thoại đời mới nhất. Vừa lắp sim, vừa bật máy, cảm giác mượt mà khác hẳn chiếc điện thoại cũ hay bị giật lag.

Điện thoại mới đúng là đỉnh. Cô lập tức quyết định mua thêm một chiếc giống y hệt để tặng bạn thân.

Buổi chiều, Bạch Ninh quay lại khu căn hộ mới. Sau khi chào hỏi với bảo vệ, thì cô vào nhà chờ đồ nội thất được giao đến.

Đồ nội thất thì cô đã hẹn giao trong ngày. Còn các thiết bị điện máy thì cô đặt lịch giao vào ngày hôm sau.

Đang đợi thang máy thì có một chàng trai đeo khẩu trang đen bước vào.

Bạch Ninh liếc nhìn, chỉ cần nhìn lướt qua phần lông mày và đôi mắt lộ ra ngoài khẩu trang cũng đủ để nhận ra đây là một người rất điển trai.

Dáng người cao lớn, tầm mét chín. Áo sơ mi đen ôm sát người, lộ rõ thân hình săn chắc. Quần âu cũng không che được đôi chân dài thẳng tắp.

Bạch Ninh vội thu ánh mắt về, sợ bị hiểu lầm là “bà cô mê trai”. Nhưng cô dám khẳng định, dù chỉ nhìn được nửa khuôn mặt, đây vẫn là chàng trai đẹp trai nhất mà cô từng gặp ngoài đời.

Nghĩ đến việc được làm hàng xóm với người thế này, tâm trạng cô càng thêm hưng phấn. Cô thầm cảm ơn hệ thống tương lai, cảm ơn đơn hàng ngày hôm nay. Từ giờ cô sẽ chăm chỉ đi làm nhiệm vụ, giúp đỡ thêm nhiều người hơn nữa.

Còn chuyện kiếm tiền? Ờ thì, chỉ là tiện tay thôi mà.

Thang máy rất nhanh đã xuống tới nơi. Bạch Ninh quét thẻ, nhấn tầng chín. Chàng trai chọn tầng mười.

Mặt cô hơi đỏ. Hóa ra người đẹp trai như vậy lại ở ngay tầng trên nhà cô.

Khi cô còn đang nghĩ ngợi lan man thì chàng trai bỗng cất tiếng. Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và đầy từ tính.

“Cô là người mới chuyển vào tầng chín à?”

Bạch Ninh gật đầu liền mấy cái.

“Đúng rồi. Anh là hàng xóm ở tầng mười sao?”

Chàng trai khẽ “ừ” một tiếng rồi không nói gì thêm.

Bạch Ninh đợi mãi cũng không thấy anh nói gì nữa, định lấy hết can đảm xin cách liên lạc thì thang máy đã dừng lại.

Tầng chín tới rồi.

Cô đột nhiên cảm thấy hối hận. Biết vậy mua tầng mười cho rồi, ít nhất cũng có thêm mấy giây để nói chuyện.

Nhưng nghĩ lại thì, người ta ở tầng mười, cô có mua tầng cao hơn thì cũng không thành hàng xóm sát vách với nhau được.

Không sao, ở gần thế này, thì kiểu gì cũng sẽ gặp lại nhau mà thôi.

Buổi chiều, thang máy hoạt động liên tục. May là cả tòa nhà vẫn còn nhiều căn chưa bán, lại đúng giờ hành chính nên không làm phiền ai.

Chớp mắt đã sáu giờ tối. Đồ nội thất cô đặt mua gần như cũng đã giao đủ, phần còn lại thì cô hẹn giao tiếp vào ngày hôm sau.

Bạch Ninh khóa cửa, xuống tầng, chuẩn bị đến công ty đón bạn thân tan làm. Cô muốn tặng cho Chương Thi Thi một chiếc điện thoại mới, mời cô ấy đi ăn một bữa, rồi kể cho Chương Thi Thi nghe chuyện mình đã mua nhà.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc