Hệ Thống Ràng Buộc Tương Lai - Dựa Vào Đơn Hàng Kiếm Hàng Trăm Tỷ

Chương 2

Trước Sau

break

Tô Tuyết nghe vậy thì thoáng do dự. Nhưng khi nghĩ đến chuyện thân phận “tiểu thư giả” bị vạch trần, những người bạn từng cùng cô lớn lên đột ngột trở mặt, nụ cười của họ giờ đây chỉ còn là sự giả tạo, cô bỗng thấy trái tim mình lạnh lẽo đến mức tê dại.

Còn cô gái trước mặt này, dù tuổi tác không hơn cô bao nhiêu, nhưng lại sẵn sàng chia sẻ câu chuyện của bản thân. So ra, nếu cô cũng thổ lộ một chút tâm sự thì chắc cũng không có gì quá đáng.

Huống hồ, cô đã chẳng còn gì để giữ nữa: sự nghiệp tan nát, cha mẹ nuôi quay lưng, những lời mỉa mai cay nghiệt từ “tiểu thư thật sự” liên tục giày xéo. Tất cả như dồn cô đến bước đường cùng.

Trước khi rời khỏi thế gian này, nếu có thể nói ra hết nỗi lòng, cũng coi như được nhẹ nhõm.

“Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả, ba mẹ có mở xưởng làm đồ nội thất. Tôi là con một, được nuông chiều như công chúa. Năm ngoái, tôi vừa tốt nghiệp đại học thì gặp anh Diêu, người quản lý hiện giờ của tôi. Anh ấy nói tôi có khí chất phù hợp làm diễn viên, vậy nên tôi thử bước vào giới giải trí.”

Tô Tuyết liếc nhìn Bạch Ninh, thấy cô không hề tỏ vẻ kinh ngạc nên tiếp tục kể.

Bạch Ninh vốn đã biết qua hệ thống rằng Tô Tuyết là “thiên kim giả” do bị trao nhầm. Vài tháng trước, “con gái ruột” Tô Dao Dao được tìm về. Từ đó, cha mẹ nuôi dần lạnh nhạt với Tô Tuyết, còn Tô Dao Dao thì âm thầm phá hoại quan hệ giữa họ.

Dù biết trước mọi chuyện, nhưng Bạch Ninh vẫn chăm chú lắng nghe.

Càng kể, Tô Tuyết càng trút ra nhiều cảm xúc chất chứa.

Bạch Ninh liếc đồng hồ, thấy đã 12 giờ 31. Chỉ còn chưa đầy mười phút nữa Diêu Vũ Triết sẽ đến. Đơn hàng đầu tiên của cô sắp hoàn thành, tám triệu tệ cũng sắp về tay.

Đúng lúc kim đồng hồ chuyển sang 12 giờ 32, điện thoại của Tô Tuyết bất ngờ đổ chuông. Người gọi chính là Tô Dao Dao.

Tô Tuyết hoảng hốt bắt máy.

Tiếng mắng giận dữ vang lên từ đầu dây bên kia:

“Tô Tuyết, cô sống kiểu gì vậy? Sao làm ra thứ chuyện bẩn thỉu đó mà còn dám sống nhởn nhơ như vậy sao? Cô có biết mẹ đã ngất xỉu vì tức giận không?”

Tô Tuyết run rẩy:

“Mẹ… mẹ không sao chứ?”

“Cô còn dám gọi bà ấy là mẹ? Vì cô mà cả nhà bị người ta chỉ trỏ! Tô Tuyết, sao cô không chết luôn cho rồi!”

Bạch Ninh nhận thấy cảm xúc của Tô Tuyết đang trượt xuống đáy. Nếu cô không can thiệp kịp thời, e rằng Tô Tuyết sẽ nhảy xuống sông ngay. Mà với thể lực hiện tại, chắc chắn cô không đủ sức giữ lại.

Không thể để Tô Dao Dao tiếp tục sỉ nhục. Bạch Ninh nhanh chóng cướp lời:

“Cô là ‘tiểu thư thật sự’ vừa được nhận về đúng không? Nghe giọng điệu thì chẳng ra dáng tiểu thư chút nào. Những tin xấu về Tô Tuyết tràn ngập mạng xã hội, có khi nào do chính cô dựng lên không?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi hét lên:

“Cô là ai? Ai cho cô xen vào chuyện nhà tôi? Bênh vực loại đàn bà lẳng lơ như cô ta thì cô cũng chẳng khá hơn đâu!”

Tô Tuyết tức đến đỏ bừng mặt, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm. Nếu Tô Dao Dao đứng ngay trước mặt, cô nhất định đã tát cho ả mấy cái.

“Cô ấy là bạn tôi! Cô không được quyền xúc phạm bạn tôi!”

Bạch Ninh hơi bất ngờ trước phản ứng của Tô Tuyết. Hai người chỉ mới quen chưa đầy một tiếng, nhưng Tô Tuyết lại chân thành bảo vệ cô. Bạch Ninh cảm nhận rất rõ, Tô Tuyết chính là kiểu người dịu dàng, tử tế, một khi đã coi ai là bạn thì sẽ đối xử hết lòng.

Vậy thì cô cũng không ngại bênh vực lại vì bạn mình.

Bạch Ninh giật lấy điện thoại, lạnh lùng đáp:

“Cách nói chuyện của cô chẳng giống thiên kim tiểu thư chút nào. Hay là… chính cô mới là kẻ giả mạo?”

“Cô dám ăn nói linh tinh! Tôi đã xét nghiệm ADN với ba tôi rồi! Cô nghĩ vài câu nói của cô mà lung lay được tôi à?”

“Xét nghiệm ADN thì cùng lắm chỉ chứng minh cô là con của ông Tô. Còn mẹ Tô thì sao? Cô có chắc mình là con của bà ấy không?”

Đầu dây bên kia gào thêm mấy câu rồi dập máy.

Khóe môi Bạch Ninh khẽ cong. Hệ thống không hề nói sai Tô Dao Dao chính là con riêng của Tô Khang.

Năm đó, vụ trao nhầm con thật sự đã xảy ra. Chỉ có điều, Tô Khang và nhân tình Giả Gia Lan đã âm mưu tráo đổi con gái. Nhưng vào phút cuối, Giả Gia Lan đổi ý, ôm con bỏ trốn. Khi ấy đứa con ruột của bà Tô bị đưa đi, ông Tô đành vội vã tìm một bé gái khác thế chỗ và cô bé ấy chính là Tô Tuyết.

Kiếp trước, sau khi Tô Tuyết nhảy cầu tự vẫn, Diêu Vũ Triết rời giới giải trí, về nhà tiếp quản tập đoàn, điều tra ra sự thật, thậm chí tìm được cha mẹ ruột của Tô Tuyết.

Cha mẹ ruột của cô cũng là một gia đình giàu có, nhiều năm vẫn luôn tìm kiếm con gái thất lạc. Mẹ ruột cô từng nhìn thấy cô qua màn ảnh, sinh nghi, muốn liên lạc. Nhưng chưa kịp tìm gặp, tin Tô Tuyết nhảy cầu đã lan khắp nơi.

12 giờ 34. Còn sáu phút.

Tô Tuyết đứng lặng. Phản ứng vừa rồi của Tô Dao Dao khiến cô bắt đầu hoài nghi. Có lẽ… lời Bạch Ninh nói là sự thật?

“Cô… sao cô biết được những chuyện đó?”

Bạch Ninh chớp mắt, giả vờ vô tội:

“Tôi đâu biết gì đâu, chỉ đoán bừa thôi. Ai ngờ cô ta bị đụng trúng chỗ đau mà phản ứng ghê vậy. Biết đâu cả mấy tấm ảnh kia cũng do cô ta dựng lên? Còn chuyện con riêng… khả năng cao đấy. Mẹ nuôi cô mới là người đáng thương, bị phản bội rồi còn phải nuôi con riêng của chồng. Nếu vậy, sao cô không vạch mặt cô ta đi?”

Tô Tuyết im lặng, nhớ lại từng ánh mắt dịu dàng của mẹ nuôi. Dù không cùng huyết thống, bà vẫn yêu cô như con ruột.

Nếu không vì Tô Dao Dao ly gián cộng thêm scandal chồng chất, mẹ cũng sẽ không tức giận đến mức nhập viện.

Tô Tuyết khẽ gật đầu:

“Ừ. Tôi phải làm cho rõ chuyện này. Không thể để mẹ tiếp tục bị lừa dối.”

Điện thoại lại vang lên. Lần này là Diêu Vũ Triết gọi.

Bạch Ninh nhìn cô, rồi giúp bật loa ngoài.

Một giọng nam đầy lo lắng vang lên:

“Tiểu Tuyết! Không phải em đang nghỉ ngơi ở khách sạn sao? Em đi đâu vậy?”

Bạch Ninh nhanh trí trả lời:

“Cô ấy ổn, đang ở cầu Lâm Giang. Tôi là bạn mới của cô ấy.”

Tô Tuyết cũng nói:

“Anh Diêu… em xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.”

“Không sao, em đợi ở đó, anh tới ngay!”

Chưa đầy năm phút sau, một chiếc xe màu đen thắng gấp trước mặt họ.

Diêu Vũ Triết vội vàng chạy xuống xe.

12 giờ 38. Anh đã tới sớm hơn dự tính. Điều đó chứng tỏ khách sạn của Tô Tuyết gần đây. Ở kiếp trước, anh không kịp, để cô nhảy cầu. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.

Tô Tuyết không chết. Cô đã chọn sống tiếp.

Bạch Ninh tin rằng Tô Tuyết sẽ không dễ gục ngã. Sau hôm nay, cô ấy nhất định sẽ sống tốt hơn.

Diêu Vũ Triết lao tới, ôm chặt lấy cô gái nhỏ bé trước mặt. Thân hình mỏng manh của cô dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn đi mất.

“Tiểu Tuyết, em không sao… thật tốt quá rồi.”

[Đinh! Chúc mừng chủ hệ thống đã hoàn thành đơn hàng đầu tiên. Phí thưởng tám triệu tệ đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng Chiêu Chiêu. Vui lòng kiểm tra!]

2031, tầng cao nhất trụ sở Tập đoàn Diêu thị.

Diêu Vũ Triết nhìn chằm chằm vào dòng thông báo trên màn hình trong suốt:

[Đơn hàng tâm nguyện của bạn đã hoàn tất. Khoản phí đã trừ. Hệ thống sẽ xóa toàn bộ ký ức liên quan sau 30 phút nữa. Cảm ơn bạn đã sử dụng hệ thống.]

Anh run rẩy gõ cái tên “Tô Tuyết” vào thanh tìm kiếm.

Kết quả trả về, không còn bất cứ tin tức nào về việc cô đã chết năm 2021. Thay vào đó là hồ sơ về những bộ phim cô từng đóng trong mười năm qua.

Trong điện thoại của anh vẫn còn lưu số “Tô Tuyết”, ảnh đại diện là hình selfie gần nhất của cô. Nhật ký, vlog, ảnh du lịch… đều hiện ra đầy đủ.

Chỉ là, không có tấm hình nào có anh ở bên cạnh cô.

Anh cười nhạt. Thì ra hệ thống không hề lừa gậtnh. Tiểu Tuyết thật sự đã được cứu sống.

Mười năm qua, anh rời khỏi giới giải trí, trở về tiếp quản công ty gia tộc, nhưng chưa một giây một phút nào quên cô.

Khi hệ thống tâm nguyện xuất hiện, anh không do dự, đem tám triệu tệ đổi lấy một điều ước: mong cô ấy được sống.

Diêu Vũ Triết khẽ nhắm mắt.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt.

Chỉ cần Tiểu Tuyết còn sống… như vậy là đã quá đủ đối với anh rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc