Hệ Thống Ràng Buộc Tương Lai - Dựa Vào Đơn Hàng Kiếm Hàng Trăm Tỷ

Chương 1

Trước Sau

break

[Đinh! Hệ thống tương lai nhắc nhở: Bạn vừa nhận được một đơn hàng mới, vui lòng kiểm tra!]

Nằm trên giường bệnh, Bạch Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình trong suốt lơ lửng trước mắt, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: chắc mình bị thần kinh rồi.

Sau khi xin nghỉ bệnh một tuần, cô mang giấy khám về báo cho gia đình biết tình hình sức khỏe. Nhưng không ngờ bố mẹ lại cho rằng cô ham chơi, ăn chơi đua đòi nên mới mắc phải căn bệnh này.

Mặc cho cô đã giải thích hàng trăm lần rằng đây là khối u, một loại bệnh mà y học hiện tại chưa tìm ra nguyên nhân và hoàn toàn không liên quan đến quan hệ nam nữ, bố mẹ vẫn nhất quyết khẳng định rằng cô bị bệnh vì lối sống buông thả.

Không muốn tiếp tục tranh cãi, Bạch Ninh đành nhắc đến chuyện tiền bạc. Cô yêu cầu bố mẹ trả lại tám vạn tệ đã cho mượn tuần trước.

Kết quả, cô bị từ chối.

Cô xuống nước xin lại hai vạn thôi để lo chi phí phẫu thuật, nhưng vẫn bị mắng là vô trách nhiệm, không biết thương cha mẹ, cuối cùng còn bị đuổi khỏi nhà. Hành lý của cô bị bố mẹ ném thẳng ra ngoài một cách dứt khoát.

Trên người không có một xu dính túi, Bạch Ninh chỉ còn cách kéo vali đến chỗ người bạn cũ là Chương Thi Thi.

Chương Thi Thi không hỏi han nhiều, vừa mở cửa đã đón cô vào ở, còn nói sẽ cố gắng xoay tiền giúp cô phẫu thuật.

“Tớ có tìm hiểu rồi, khối u bì này mà để lâu sẽ to thêm. Giờ nó đã bằng nắm tay, nếu cậu không tranh thủ mổ sớm thì rất nguy hiểm. May mà hiện tại vẫn có thể mổ nội soi qua rốn, không để lại sẹo. Chứ để lâu quá phải mổ hở, vết thương vừa to vừa xấu.”

Nghe Chương Thi Thi nói, nước mắt Bạch Ninh không kìm được mà rơi lã chã.

Cô hiểu rõ hoàn cảnh của bạn mình: Chương Thi Thi là con một dưới quê, bố thường xuyên đau ốm, mỗi tháng phải lo tiền thuốc men. Hơn một nửa lương Chương Thi Thi gửi về cho gia đình.

Thế nhưng cô ấy vẫn có thể dành dụm được hai vạn, dự định khi về quê mua cho bố mẹ mỗi người một bộ quần áo mới và thêm cái chăn mới vì sợ họ tiết kiệm quá mà không dám mua.

“Cậu cho tớ mượn tiền rồi vậy thì cậu sẽ sống thế nào?” Bạch Ninh nghẹn ngào hỏi, mắt đỏ hoe.

“Trời ơi, hết tiền thì kiếm lại thôi. Với mức lương hiện giờ của cậu cũng tám ngàn rồi mà, đợi cậu khỏe lại đi làm rồi trả tớ cũng nhanh thôi.” Chương Thi Thi cười xua tay đầy hào sảng.

Thế là Chương Thi Thi đưa cô vào bệnh viện. Chi phí tạm ứng cần 25.000 tệ, cô ấy không hề do dự, móc cả tiền nhà ba tháng tới để đóng viện phí, còn đứng tên ký giấy đồng ý phẫu thuật thay cho người nhà.

Ca mổ diễn ra thuận lợi. Hôm nay đã là ngày thứ tư sau phẫu thuật.

Bác sĩ nói ngày mai cô có thể xuất viện, và bảo hiểm y tế sẽ hoàn lại một phần chi phí.

Lúc này, Bạch Ninh bắt đầu nghi ngờ có phải vì áp lực quá lớn nên cô sinh ra ảo giác hay không. Nhưng đúng lúc đó, âm thanh “ting” quen thuộc lại vang lên bên tai, màn hình trong suốt cũng hiện thêm vài dòng thông tin và hình ảnh.

[Thời gian: 21 tháng 4 năm 2021.]

[Địa điểm: Cầu Lâm Giang.]

[Người ủy thác: Diêu Vũ Triết.]

[Nội dung: Nữ minh tinh Tô Tuyết sẽ nhảy cầu lúc 12:32 trưa.]

[Yêu cầu: Chủ hệ thống trì hoãn thời gian đến 12:40 để người đại diện Diêu Vũ Triết kịp tới.]

[Tiền thưởng: 8.000.000 tệ sau thuế.]

Chỉ cần cô kéo dài thời gian tám phút thôi là được tám triệu?

Một phút một triệu?

Thật hay giả thì chưa biết, nhưng mai cô được xuất viện rồi, thử một lần cũng chẳng mất gì.

Bạch Ninh biết Tô Tuyết. Những ngày nằm viện chán đến mức chỉ có TV để xem, tin tức về cô gái này tràn ngập khắp nơi.

Tô Tuyết là diễn viên mới nổi năm ngoái nhờ một clip quảng cáo, ngoại hình dễ thương, má lúm đồng tiền, chỉ đóng vai phụ mà đã được cư dân mạng gọi là “em gái quốc dân”.

Vậy mà ba hôm trước, mạng xã hội bùng nổ vì loạt ảnh nóng chụp cô ấy với nhiều người đàn ông khác nhau. Fan giận dữ kéo đến nhà, thậm chí tạt cả xô sơn vào người cô.

Xem kỹ thông tin trên màn hình, Bạch Ninh mới biết toàn bộ ảnh đó đều do AI dựng ra, có người còn thuê cả thủy quân dẫn hướng dư luận, khiến mọi người tin chúng là thật.

Những ai muốn bênh vực cô ấy cũng bị dìm bởi làn sóng bình luận tiêu cực.

Nhưng nguyên nhân thực sự khiến Tô Tuyết nhảy cầu không phải vì tin đồn, mà vì Tô Dao Dao đứa con ruột vừa được nhà họ Tô nhận về đã liên tục công kích, và chà đạp cô.

Trong cơn tuyệt vọng, Tô Tuyết chọn cái chết để chứng minh mình trong sạch.

Đau lòng nhất là đến chết, cô ấy vẫn không hề hay biết người hại mình lại chính là Tô Dao Dao.

Ngày mai là 21 tháng 4.

Bạch Ninh quyết định, sau khi xuất viện sẽ đến Cầu Lâm Giang xem thử. Nếu thực sự gặp Tô Tuyết, cô nhất định sẽ ngăn cản.

Không phải vì tiền, mà vì cô muốn làm việc tốt.

Hôm sau, Chương Thi Thi xin nghỉ nửa ngày để đưa cô xuất viện.

Tổng chi phí phẫu thuật gần 19.000 tệ, bảo hiểm chi trả hơn 9.000, bệnh viện hoàn lại 15.000 tiền đặt cọc.

Vừa về đến nhà, Chương Thi Thi đã bị sếp gọi giục quay lại công ty, còn dọa trừ lương, trừ hiệu suất công việc dù cô ấy đã xin nghỉ đúng quy định.

Nhìn bạn mình vội vã, Bạch Ninh cảm thấy thương và xót xa.

Nếu hệ thống này là thật, cô nhất định sẽ kiếm đủ tiền để Chương Thi Thi có thể nghỉ làm, hai đứa cùng nhau thành phú bà, sống an nhàn hưởng thụ.

Hiện giờ đã 11 giờ sáng. Tính toán thời gian di chuyển, cô quyết định đúng 30 phút nữa sẽ xuất phát đến cầu Lâm Giang.

Tại cầu Lâm Giang, xe cộ qua lại tấp nập. Không ai chú ý đến cô gái gầy gò, mong manh như tờ giấy đang lặng lẽ đi về phía giữa cầu.

Bạch Ninh liếc đồng hồ, vẫn chưa đến 12 giờ. Không ngờ Tô Tuyết đã tới sớm như vậy.

Cô ấy còn đứng đó, chứng tỏ trong lòng vẫn còn muốn sống. Và nhiệm vụ của Bạch Ninh lúc này là thắp lại hy vọng cho cô.

Vừa mới phẫu thuật xong, sức khỏe của cô chưa hồi phục, nếu xông lên ngăn cản thì không đủ sức.

Cô chỉ có thể dùng đầu óc.

Nghĩ vậy, Bạch Ninh liền chạy về phía giữa cầu, vừa chạy vừa khóc lớn:

“Tôi không muốn sống nữa!”

Tô Tuyết giật mình quay đầu nhìn. Hai mắt cô ấy đỏ hoe, tinh thần gần như sụp đổ, chẳng còn sức mà khuyên người khác thôi tự tử.

Bạch Ninh vẫn lao tới gần, nước mắt rơi như mưa.

Tô Tuyết thoạt đầu tưởng Bạch Ninh nhận ra mình, nhưng nhìn kỹ lại thấy không phải. Thậm chí cô còn ngạc nhiên vì người này khóc đẹp hơn cả những cảnh khóc của mình trên phim.

Bị chính ý nghĩ đó làm cho xấu hổ, cô vội quay mặt đi.

Bạch Ninh không bỏ lỡ cơ hội, bắt đầu kể hết chuyện mình bị bố mẹ lừa tiền, bị đuổi khỏi nhà, mới mổ xong còn chưa kịp hồi phục đã phải rời viện.

Quả nhiên, Tô Tuyết nghe xong cũng rơi nước mắt.

“Hóa ra trên đời còn có người đáng thương hơn tôi. Tôi là con nuôi bị bố mẹ ghét bỏ, còn cô thì bị chính bố mẹ ruột đẩy ra đường.”

“Chị gái à, chúng ta gặp nhau ở đây chắc là có duyên. Tôi kể xong chuyện của mình cũng nhẹ lòng rồi. Nếu chị muốn, cũng có thể tâm sự với tôi một chút, đừng ôm hết nỗi buồn trong lòng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc