Vừa điều tra là liền quên hết mọi thứ, quên cả cuộc họp, quên luôn cả phó cục trưởng đang ngồi ngay đây!
Thôi vậy, còn gì quan trọng hơn việc tìm ra sự thật để giải oan cho người đã khuất chứ?
Ông không làm phiền mọi người, lặng lẽ rời khỏi phòng họp.
Lúc này, một đồng nghiệp đặt ra thắc mắc: “Nếu đây là di thư thì hẳn người viết muốn nó được tìm thấy càng sớm càng tốt. Nhưng tại sao nạn nhân lại cất nó vào túi áo mang theo bên mình?”
Chỉ dựa vào một bức thư nội dung mơ hồ, không ai có thể khẳng định được sự thật.
Lục Thương - tổ trưởng tổ trọng án, lập tức ra lệnh: “Tạm gác chuyện khác sang một bên. Bây giờ chúng ta đã có tên và DNA của nạn nhân, tra danh tính của anh ta sẽ rất dễ. Tìm ra nạn nhân là ai, sau đó điều tra mối quan hệ xã hội của anh ta, chắc chắn sẽ có manh mối!”
“Đúng, hơn nữa cần sắp xếp giám định chữ viết ngay.” Hạ Dao gật đầu: “Bức di thư này đầy nghi vấn. Nếu chữ ký không khớp thì động cơ tự sát của nạn nhân cũng cần xem xét lại.”
Tổ trọng án lập tức hành động!
Trước khi ra cửa, Lương Thuỵ kéo Dư Hồng Mẫn lại hỏi: “Đúng rồi, hồi nãy trong phòng họp mọi người định làm gì thế?”
Vì phải đi lấy bản công chứng và bức thư đã được phục hồi theo lời của Hạ Dao nên hôm nay Lương Thuỵ đến trễ, không kịp tham gia cuộc họp.
Dư Hồng Mẫn sững người, thực ra ông ấy cũng quên mất nhưng biết rằng việc chính quan trọng hơn, liền giục: “Đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa! Không nghe tổ trưởng Lục và pháp y Hạ nói sao? Mau tập trung vào vụ án! Tôi cũng đang có một đống việc đây này!”
Dựa vào tên của nạn nhân và kết quả so sánh với dữ liệu ADN, tổ trọng án cuối cùng cũng tìm được thông tin cá nhân khớp với danh tính của nạn nhân.
Nạn nhân: La Văn Sĩ, nam, 38 tuổi, người địa phương ở Giang Thị.
Theo thông tin trong hộ khẩu, anh ta có vợ và hai con - một trai, một gái.
“Đến đồn cảnh sát kiểm tra xem gia đình anh ta có báo án mất tích không, chắc chắn sẽ liên lạc được.”
Sau đó, Hạ Dao và Lục Thương đến đồn cảnh sát khu vực nơi đăng ký hộ khẩu của La Văn Sĩ, nhờ các cán bộ hỗ trợ điều tra và thông báo cho người thân nạn nhân đến.
Trong lúc chờ đợi, Hạ Dao và Lục Thương ngồi trong văn phòng.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Thương đổ chuông.
Anh nhìn màn hình rồi nói với Hạ Dao: “Tôi ra ngoài nghe máy một lát.”
Hạ Dao khẽ gật đầu, ra hiệu rằng mình đã biết rồi ngồi lại một mình trong phòng.
Không lâu sau, một nữ cảnh sát trong bộ cảnh phục bước vào.
Hạ Dao nhận ra ngay, đây chính là người vừa giúp họ tra soát hồ sơ báo án của gia đình nạn nhân.
Cô ấy bước đến, gương mặt lộ rõ vẻ áy náy, nói: “Pháp y Hạ, chúng tôi không tìm thấy hồ sơ báo án từ người nhà La Văn Sĩ.”
“Không tìm thấy á? Để tôi cùng cô xem lại.”
Ban đầu, Hạ Dao cho rằng hệ thống lưu trữ của đồn cảnh sát có vấn đề, nữ cảnh sát cũng nghĩ như vậy.