Hệ Thống Phát Sóng Trực Tiếp Trọng Án

Chương 30

Trước Sau

break

Nhưng khi đến phòng điều phối, họ mới phát hiện rằng các cảnh sát ở đồn đã lật tung toàn bộ hồ sơ trong một tháng qua, cả biên bản xuất cảnh lẫn danh sách cuộc gọi đến tổng đài đều không hề có ai tự xưng là người nhà của La Văn Sĩ báo án.

Vốn dĩ họ định tìm ra người thân nạn nhân thông qua báo án mất tích nhưng bây giờ cách này đã thất bại.

Hơn nữa số điện thoại được đăng ký trong hộ khẩu của gia đình La Văn Sĩ cũng không thể liên lạc được.

Biết rằng Hạ Dao và Lục Thương đến để điều tra vụ án, một cảnh sát lớn tuổi trong đồn tặc lưỡi, nói: “Hừ, chồng mất tích hơn nửa tháng mà gia đình không đi tìm? Đúng là gan to thật!”

“Thôi thế này đi, để tôi cử hai cảnh sát đến địa chỉ hộ khẩu của La Văn Sĩ xem có thể tìm được người nhà của anh ta không!”

Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để vụ án của tổ trọng án bị đình trệ.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Hạ Dao khẽ nheo mắt, cảm thấy hành vi của gia đình La Văn Sĩ rất đáng ngờ.

Khi Lục Thương quay lại, Hạ Dao lập tức kể lại chuyện này cho anh.

Lục Thương cũng để tâm, anh khẽ dặn: “Đợi lát nữa người nhà đến, chúng ta quan sát trước đã.”

Hiệu suất làm việc của đồn cảnh sát rất nhanh.

Chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, họ đã tìm được vợ của La Văn Sĩ, Đàm Phương.

Đàm Phương là một người phụ nữ nhỏ con, ăn mặc giản dị, chiếc áo sơ mi dài tay đã bạc màu do giặt quá nhiều.

Mái tóc cô ấy đã điểm bạc, gương mặt hốc hác, khắc khổ, trông vừa gầy yếu vừa tiều tụy.

Hạ Dao bất giác liên tưởng đến bộ quần áo trên người La Văn Sĩ khi chết.

Tuy không phải hàng hiệu nhưng ít nhất vẫn chỉn chu hơn nhiều so với người phụ nữ trước mắt.

Vì liên quan đến vụ án người đàn ông vô danh - La Văn Sĩ, cảnh sát dẫn Đàm Phương vào một phòng riêng để thông báo tin chồng cô ấy đã qua đời.

Còn Hạ Dao và Lục Thương thì đứng quan sát từng cử chỉ, biểu cảm của Đàm Phương từ phòng giám sát bên cạnh qua lớp kính một chiều.

Ngay cả khi biết người chồng mất tích của mình chính là “người đàn ông vô danh” đang gây xôn xao gần đây thì Đàm Phương cũng không hề tỏ ra quá xúc động.

Cô ấy chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó cười khổ và khẽ gật đầu.

“Quan hệ vợ chồng hơn mười năm mà phản ứng lại hờ hững thế này…”

Hạ Dao suy đoán rằng hôn nhân của họ chắc chắn không tốt đẹp.

Khi cảnh sát hỏi vì sao chồng mất tích lâu như vậy mà không trình báo, Đàm Phương bỗng trở nên kích động.

“Anh ta thường xuyên lái xe đường dài, có khi mất liên lạc hơn một tháng cũng là chuyện bình thường! Tôi đâu có biết lần này anh ta xui xẻo chết bên ngoài chứ!”

Nói đến đây, cô ấy đột nhiên ôm mặt khóc nức nở rồi bắt đầu kể lể rằng chồng lạnh nhạt, vô trách nhiệm với ba mẹ con.

Lâu nay không quan tâm, không đoái hoài đến gia đình.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc