Hạ Dao chỉ vào hàng rào lưới thép: “Tôi muốn thu thập mẫu thử ở đó. Tôi thấy hình dạng của thanh thép trên hàng rào rất giống với vết thương trên cơ thể nạn nhân.”
Nghe vậy, Lục Thương cũng cúi xuống quan sát hàng rào.
Quả nhiên, hình dạng của những thanh thép kép này trông rất quen mắt.
Anh cũng đi xuống nước cùng Hạ Dao.
Cầu thang bê tông kéo dài đến tận mép nước, khu vực gần mặt nước bị phủ đầy rêu xanh đậm.
“Nhìn kìa! Đây là…”
Hai người vừa tiến lại gần liền trông thấy một vết cọ sát kéo dài trên lớp rêu xanh, rộng chừng một bàn tay, từ trên cao trượt xuống và dần biến mất dưới mặt nước.
Lớp rêu dày bị cào rách để lộ ra nền bê tông xám đen bên dưới.
Lục Thương bước tới, nhẹ nhàng chạm vào dấu vết trên rêu, nói: “Dấu vết còn rất mới, có lẽ chỉ xuất hiện trong vài ngày gần đây.”
Ngay lập tức, Hạ Dao lấy từ túi ra một chiếc đèn huỳnh quang LSK cầm tay, chiếu vào phần lan can gần vết trượt.
Quả nhiên, ở một đoạn thanh thép hình cung, cô phát hiện ra một mảng vết bẩn màu nâu đất!
Hạ Dao cầm đèn huỳnh quang lia qua lại trên vết bẩn, trầm giọng nói: “Đây chính là nơi nạn nhân rơi xuống.”
Không ai ngờ rằng, điểm rơi của nạn nhân vốn tưởng sẽ rất khó xác định lại được Hạ Dao tìm ra một cách dễ dàng.
Quan trọng hơn, mẫu máu thu được trên thanh thép đã được xác nhận thuộc về nạn nhân.
Cùng lúc đó, kết quả xét nghiệm từ các mẫu vật trên thi thể nạn nhân cũng đã có.
Trong phổi của nạn nhân phát hiện tế bào rêu nước, còn trong kẽ móng tay lại có bùn đất.
Chỉ những người chết đuối mới có rêu trong phổi, và bùn đất trong móng tay càng chứng minh rằng trước khi chết, nạn nhân đã vùng vẫy trong nước.
Ngoài những vết thương do va đập vào thanh thép, trên người nạn nhân không có bất kỳ dấu vết đáng ngờ nào khác.
Vụ án thi thể vô danh khiến tất cả mọi người sững sờ.
“Nếu kết hợp với thời gian tử vong thì rất có thể nạn nhân đã tự nhảy xuống sông để tự sát, chỉ là khi trời tối, tầm nhìn kém, anh ta trượt chân mất thăng bằng. Trong quá trình rơi xuống không may va vào lan can bờ kè, dẫn đến những vết thương trên cơ thể.”
Buổi chiều, Phó cục trưởng thông báo các thành viên chủ chốt của tổ trọng án vào phòng họp để báo cáo công việc.
Phó cục trưởng họ Tống.
Trước khi bắt đầu cuộc họp, ông quét mắt một vòng quanh phòng, đột nhiên cau mày hỏi: “Tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần về tầm quan trọng của cuộc họp hôm nay, sao lại không thấy Tiểu Lương đâu? Cậu ta đi đâu rồi?”
Những người có mặt đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng cũng không ai biết trong giờ họp thế này Lương Thuỵ đã chạy đi đâu.
Lúc này, Hạ Dao giơ tay nói: “Tôi bảo cậu ấy đi lấy một thứ.”
Phó cục trưởng Tống tuy rất coi trọng Hạ Dao nhưng đối với hành động này của cô lại không đồng tình.
Ông nghiêm nghị khuyên bảo: “Lấy thứ gì mà quan trọng đến mức bỏ cả cuộc họp? Hiện tại dư luận bên ngoài đang ầm ĩ, cục cảnh sát chúng ta là đơn vị trọng yếu duy trì trật tự xã hội, phải nhanh chóng đưa ra thông báo để trấn an lòng dân!”