Hệ Thống Phát Sóng Trực Tiếp Trọng Án

Chương 22

Trước Sau

break

Mùi này thậm chí không thể chỉ dùng từ “thối” để hình dung, nó khó chịu đến mức làm cay cả mắt người đứng gần.

Hai pháp y không hẹn mà cùng quay mặt đi, đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng kìm nén cảm giác buồn nôn đang dâng trào.

Trong khi đó, Hạ Dao chỉ hơi cau mày một chút, sau đó lật tìm trong đống não tương ấy để xem có dấu vết nào đáng nghi không.

Sau khi tìm kiếm cẩn thận, cô nhìn chằm chằm vào hộp sọ rỗng tuếch, lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ… Mặt trong hộp sọ và nền sọ không có tổn thương.”

Điều này có nghĩa là những vết thương bên ngoài thi thể không phải là nguyên nhân gây tử vong.

Pháp y trẻ tuổi vừa mới bình tĩnh lại được một chút, nghe vậy liền sững sờ: “Vậy người này chết như thế nào?”

Vị pháp y già lên tiếng: “Có lẽ là chết đuối…”

Nói đến đây, ông ấy ra hiệu bảo pháp y trẻ ngừng thắc mắc.

Hạ Dao không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung hoàn thành toàn bộ công việc một cách có trách nhiệm.

Ba người đã ở trong phòng giải phẫu suốt cả buổi sáng, đến tận lúc này mới bước ra ngoài.

“Ah, thật là mệt chết đi được… Cả buổi sáng cứ thế mà trôi qua…” Lương Thuỵ - pháp y trẻ tuổi gục xuống bàn, giọng yếu ớt như sắp kiệt sức. 

Hiển nhiên, ca giải phẫu thi thể “người khổng lồ” đã vắt kiệt sức lực của cậu ta.

Dư Hồng Mẫn lão luyện hơn vỗ vai cậu ta, trêu chọc: “Biết thế là tốt rồi! Đây là nhờ pháp y Hạ chỉ mất hai tiếng để xử lý xong đấy. Trước kia, lúc tôi còn ở đội trọng án, chỉ một cái xác như thế này cũng đủ để hai ta vật lộn bảy tám tiếng rồi, còn muốn nhàn hạ nữa hả? Mơ đi!”

“Lão Dư, trước đây ông cũng từng giải phẫu thi thể ‘người khổng lồ’ à?” Lương Thuỵ hiếu kỳ hỏi.

Thực ra, ngoài Hạ Dao vốn là pháp y trực thuộc cục cảnh sát thành phố thì hai người còn lại đều được điều đến hỗ trợ.

Pháp y lão luyện Dư Hồng Mẫn được điều lên từ đội cấp dưới, có hơn hai mươi năm kinh nghiệm trong giải phẫu pháp y hình sự. 

Còn Lương Thuỵ là tiến sĩ pháp y mới tốt nghiệp từ đại học y khoa. 

Hai người một già một trẻ, mỗi người có thế mạnh riêng, nhanh chóng tìm được tiếng nói chung.

Sau khi tiêu tốn một lượng lớn thể lực, Hạ Dao đi tắm một chút cho tỉnh táo. 

Khi trở lại văn phòng, cô nhìn thấy túi đồ ăn đặt trên bàn mình.

Mở ra xem, bên trong là một chiếc bánh phô mai dung nham mà cô đã đặt trước khi về đơn vị để nhanh chóng bổ sung năng lượng.

Hạ Dao vốn không phải người keo kiệt, cô mở túi ra và đặt trước mặt hai vị pháp y, hỏi: “Ăn không?”

Vừa nói cô vừa cầm dao chuẩn bị cắt bánh ra.

Lớp vỏ trắng mềm mại của bánh vừa được cắt ra, lớp phô mai vàng nhạt bên trong lập tức trào ra như dung nham…

Cảnh tượng này khiến Dư Hồng Mẫn không thể chịu nổi, ông ấy nhắm chặt mắt, liên tục lùi lại xua tay: “Đừng! Pháp y Hạ, cô cứ giữ lại mà tận hưởng đi! Tôi… Tôi chịu hết nổi rồi!”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc