Lương Thuỵ phản ứng còn dữ dội hơn, cậu ta quay đầu ôm lấy thùng rác, vừa nôn vừa xua tay: “Ọe! Khụ khụ! Ọe!”
Hạ Dao chỉ coi hai người này không biết thưởng thức hương vị của bánh phô mai, ôm cả phần của mình về bàn làm việc, vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật, rõ ràng là rất thơm mà~”
Nhìn thấy cảnh này, hai người cùng chung nỗi khổ Dư Hồng Mẫn và Lương Thuỵ khoác vai nhau đi uống rượu.
Mới vừa giải phẫu thi thể xong mà làm một ly rượu mạnh, vừa khử mùi tử thi vừa giúp tỉnh táo.
Thế nhưng, sau khi ăn uống trở về, hai người lại nảy sinh bất đồng quan điểm trong bản báo cáo khám nghiệm tử thi.
Một người cho rằng đây là một vụ giết người, người kia lại nghĩ rằng nạn nhân chết do tai nạn đuối nước.
“Nếu là tai nạn đuối nước, vậy giải thích thế nào về những vết thương trên thi thể? Chẳng lẽ trước khi rơi xuống nước, anh ta còn cố tình đâm vào đâu đó à?”
“Biết đâu khi rơi xuống nước, anh ta bị đá ngầm dưới nước cứa vào thì sao?”
“Vậy giải thích thế nào về việc các vết khuyết trên xương lại vô cùng nhẵn mịn? Rõ ràng là có kẻ cố ý tấn công nạn nhân, đánh anh ta ngã xuống nước!”
Hai người tranh cãi trong văn phòng, ai cũng có lý lẽ riêng, không ai chịu nhường ai.
Vì đây không phải lĩnh vực chuyên môn của họ nên các đồng nghiệp khác cũng không tiện can thiệp.
Lúc này, Hạ Dao từ phòng giám định trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô dứt khoát ném bản báo cáo khám nghiệm tử thi cùng vài tấm X-quang lên bàn.
“Các tổn thương ở đầu và cánh tay phải của nạn nhân tuy sâu đến xương nhưng mức độ tổn thương tương đối nhẹ. Hướng tác động của lực đều là hướng tiếp tuyến, không phù hợp với đặc điểm của vết chém.
Vết thương trên xương trán phải khá nhẵn mịn nhưng không nằm trên cùng một mặt phẳng, không thể hình thành từ một nhát chém duy nhất.
Tổn thương ở đỉnh thái dương trái và đỉnh chẩm trái có bề mặt dạng cung, trong khi vết khuyết ở đỉnh chẩm trái và xương trụ phải lại có hình dạng số ‘8’. Ngoài ra, nhiều vết thương dạng cung có rãnh nông chạy xiên liên tục, điều này cho thấy tổn thương có tính liên tục, không phù hợp với đặc điểm của vết chém bằng vật sắc bén.”
Lời của Hạ Dao khiến cả hai người cứng họng.
Họ không có đủ bằng chứng để chứng minh lập luận của mình nhưng ai cũng không chịu thua đối phương.
Trước sự bế tắc này, Hạ Dao nhíu mày, lạnh lùng nói: “Nguyên nhân tử vong cụ thể phải chờ các kết quả kiểm tra khác, kết hợp với điều tra để hình thành chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh mới có thể kết luận. Báo cáo khám nghiệm tử thi đã trình bày đầy đủ các phát hiện một cách khách quan, đó mới là nhiệm vụ của pháp y. Việc suy đoán kết luận không phải là trách nhiệm của chúng ta.”
Những lời của Hạ Dao khiến hai người cảm thấy xấu hổ.
Họ nhận ra mình đã quá vội vàng và phạm phải sai lầm mang tính chủ quan nên không nói thêm gì nữa.