Hạ Dao bước tới bên thi thể, cầm kéo phẫu thuật cắt mở bộ quần áo đang siết chặt trên cơ thể nạn nhân.
Trong lúc cô dùng thước kẹp đo diện tích vết thương trên bề mặt thi thể, vị pháp y già vừa ghi chép lại số liệu vừa lắng nghe cô thuật lại từng thông số.
“Hộp sọ bị mất nhiều mô mềm, phần đỉnh trán phải có khuyết tật xương kích thước 6,5cm × 4,4cm, sâu đến bản xương bên trong, bề mặt khuyết tật nhẵn. Đỉnh thái dương trái có một vùng lõm hình cung kích thước 4,9cm × 3,0cm, có thể thấy các rãnh nông dạng vân song song chạy theo hướng từ trước dưới ra sau trên. Cách đó 1,4cm về phía sau, có thêm một vết khuyết tật xương hình dải kích thước 1,7cm × 0,8cm, kèm theo các rãnh nông dọc trên dưới.”
“Mặt ngoài đoạn giữa cẳng tay phải có tổn thương mô mềm hình thuyền kích thước 8,2cm × 4,5cm, không thấy chảy máu ở mô dưới da và cơ. Xương trụ trong vùng tổn thương có khuyết tật xương hình số ‘8’ kích thước 2,2cm × 0,6cm, sâu 0,1cm.”
Sau khi kiểm tra xong tất cả các vết thương, Hạ Dao thu thước kẹp lại và bắt đầu giải phẫu.
Bước đầu tiên là mở khoang bụng và khoang ngực.
Chỉ thấy cô cầm dao mổ, rạch một đường từ dưới cằm của thi thể kéo dài đến khớp mu.
Điều khiến hai vị pháp y còn lại ngạc nhiên là nhát dao đầu tiên này không hề phát ra chút khí lên men nào từ bên trong thi thể.
Tiếp theo, Hạ Dao bóc tách lớp mỡ, yêu cầu hai pháp y hỗ trợ dùng kẹp phẫu thuật cố định hai bên.
Sau đó, cô đặt dao mổ lên một lớp màng ngăn và nhẹ nhàng chọc một nhát.
Chỉ trong nháy mắt, khí tích tụ bên trong thi thể phun trào như núi lửa.
Hai pháp y theo bản năng quay mặt đi, chỉ có Hạ Dao kiên nhẫn chờ đợi đến khi khí thoát ra hết, thi thể xẹp xuống rồi mới tiếp tục dùng dao mổ rạch nốt phần màng còn lại.
Tuy nhiên, do tác động của vi khuẩn và nấm, các cơ quan nội tạng đã biến thành một chất lỏng sền sệt màu xanh đen khó tả, trôi lơ lửng trong khoang cơ thể của nạn nhân.
Hạ Dao nhanh chóng vớt những phần nội tạng còn sót lại lên, đưa cho pháp y trẻ tuổi bên cạnh.
Cậu ta tiến hành làm sạch sơ bộ rồi đặt chúng vào dung dịch formalin để bảo quản, chờ xét nghiệm tiếp theo.
Sau khi đã vớt gần hết phần nội tạng còn lại, pháp y trẻ chỉ cảm thấy khắp người mình đã bị ám bởi mùi xác thối, đến mức không còn nhận ra nổi mùi hăng của formalin nữa.
Nhưng đáng tiếc, cậu ta vẫn còn quá non nớt, không ngờ rằng mùi này vẫn chưa phải là kinh khủng nhất.
Khi Hạ Dao chuẩn bị kiểm tra hộp sọ, cầm dao mổ rạch lớp màng cứng não, thứ chất lỏng vốn đã bị vi khuẩn phân hủy từ lâu - não tương đột ngột phun trào ra khỏi vết rạch, tràn khắp bàn giải phẫu.
Mùi hôi thối hòa quyện vào không khí, ăn mòn từng dây thần kinh khứu giác, đến mức khiến người ta chỉ muốn nôn ngay lập tức.