Hà My hí hửng bước ra từ nhà của bà chủ trọ khó ưa sau khi thanh toán xong tiền nhà và điện nước hết gần 3 triệu. Dõi theo hình bóng cô là gương mặt vẫn còn mang đầy nét khinh bỉ của bà ta, miệng lẩm bẩm:
- Hừ… để tao coi tháng sau mày thế nào, trễ một ngày tao cũng cho mẹ con mày ra gầm cầu mà ở.
- Hà My nào quan tâm hay biết, cô đang mang một tâm trạng vừa hào hứng, vừa hồi hộp. Vẫn còn ít tiền trong giỏ, cô không chút do dự ghé vào khu chợ tự phát trên đường, mua mấy lạng thịt bò cùng rau củ để bồi bổ cho cậu con trai yêu quý.
Vừa dắt xe vào con đường nhỏ hẹp của dãy trọ, Hà My liền nhận được ánh mắt đầy sự quan tâm của 2 cô gái trẻ. Hà My mỉm cười hiền dịu rồi tự động trả lời:
- Hi hi… chị vừa lãnh được tiền thưởng, đã lo xong tiền nhà cả rồi. Chưa đến lúc buông tha các em mà đi đâu.
Hai chị em liền tươi cười rạng rỡ, cô em Tuyết Nhi nhanh nhảu:
- Hi hi… tụi em cũng không dễ để chị đi đâu, còn ăn bám chị dài dài.
Tuyết Nhung cũng góp lời trêu chọc cô em:
- Đúng đấy chị ạ… con bé này còn đòi làm con dâu chị cơ mà. Ha ha… ai ui…
Một tiếng “Chát” giòn giã vang lên sau tiếng cười của Tuyết Nhung khi cô em gái vì xấu hổ mà không chút nương tình vỗ thẳng vào khối mông săn chắc của bà chị. Tiếng cười nói rộn rã vang lên, sau một lúc thì Hà My lên tiếng mời mọc:
- Hôm nay chị có mua được ít thịt với rau ngon lắm, chút 2 đứa sang ăn cơm chung cho vui.
- Dạ… tụi em cảm ơn nhưng hôm nay hai đứa em phải đi sang nhà cô rồi ạ. Chắc hai ngày nữa là sáng chủ nhật mới về.
- À… - đôi mắt người mẹ càng rộ lên vẻ háo hức - thế bữa sau sang ăn cơm nhé.
- Dạ. Hi hi… gì chứ ăn cơm với mẹ chồng tương lai thì con bé này không từ chối đâu.
Tuyết Nhi lại định phát thêm một cái vào bờ mông còn lại nhưng lần này Tuyết Nhung đã có cảnh giác. Hai chị em sau đó rượt đuổi nhau ầm ĩ trong phòng làm Hà My cứ cười khúc khích. Rồi cô cũng để mặc bọn họ mà trở về phòng mình, chuẩn bị chào đón một đêm đặc biệt.
Bấm nút nồi cơm, cắt gọt rau củ và ướp thịt xong xuôi cũng là lúc hai cô gái trẻ sang chào tạm biệt rồi phóng xe đi mất dạng. Hà My ngó đồng hồ thì biết chừng 20 phút nữa là Phong về tới, cô để hờ cửa rồi chọn lấy chiếc áo ngủ mỏng tang bước vào phòng tắm.
“Két” - tiếng cánh cửa sắt khô dầu lâu ngày phát ra từ phía bên ngoài khiến con tim người mẹ lập tức xốn xang.
- Thưa mẹ con mới đi học về.
Không có tiếng trả lời mà vài giây sau thì cánh cửa phòng tắm được kéo sang bên, Hà My hít một hơi thật sâu rồi dùng hết tất cả sự bình tĩnh còn sót lại bước ra.
Chiếc váy ngủ hai dây màu trắng tinh khôi mỏng tang treo hờ hững trên cơ thể người phụ nữ. Ánh đèn sáng chói từ phòng tắm hắt ra làm lộ rõ những đường nét của cơ thể thon gầy bên trong, mái tóc búi cao ướt sũng khoe ra chiếc cổ trắng ngần. Làn da của Hà My bây giờ đã trở nên hoàn mỹ không tỳ vết, những giọt nước đọng lên ấy khiến cô lúc này như một đoá cúc họa mi giữa trời sương sớm.
Phần ngực áo nhô cao được khéo léo che đậy bởi những lớp ren trắng muốt và người mẹ dĩ nhiên đã không đoái hoài gì đến việc che đậy bên trong. Nếu để ý kỹ có thể thấy được hai đầu núm vυ" len lỏi giữa những mảng lưới hoa văn cầu kỳ, vừa kín vừa hở đủ để đốt cháy ánh nhìn của cậu con trai. Chưa kể đến bên dưới chiếc eo thon gọn dù đã qua 1 lần sinh nở là vết hằn rõ nét của chiếc qυầи ɭóŧ, lớp vải mỏng manh bên ngoài càng khiến khu vực ấy thêm phần hấp dẫn và mời gọi.
Phong đứng chết trân nhìn mẹ còn Hà My trong cơn bối rối cũng cứng đờ như bức tượng càng làm cho anh chàng có thêm cơ hội được ngắm nhìn.
Phải qua mấy phút đồng hồ, Hà My mới bừng tỉnh, cô vội vàng quay vào kệ bếp, nơi đặt chiếc bếp gas mini rỉ sét, loay hoay mãi mà chẳng tài nào bật được lửa.
- Phong… Phong… con vào giúp mẹ, mẹ mở không được.
Hà My gọi lớn khiến Phong giật bắn mình, vội vội vàng vàng chạy vào gạt chiếc khóa bình gas lên. Người mẹ bị sự nhanh nhạy và mạnh mẽ của con trai lấn át mà ép sát vào tường, khép nép như cô con dâu mới về nhà chồng làm hỏng việc.
- Đợi… đợi một chút… cho gas nó bay đi bớt, rồi con bật lại cho. - Phong dù xử lý nhanh nhẹn nhưng vẫn còn ấp úng.
- Ừm… ừm… cám… cám ơn con.
Giữa hai con người máu mủ nay bỗng nhiên lại xuất hiện sự ngượng ngùng khó tả. Đứng lặng yên thêm một lúc rồi lần này đến Phong là người cố gắng tìm lại sự bình thường.
- Ui chà… hôm nay có thịt ngon thế, có việc gì vui hả mẹ?
- Hi hi… có gì đâu, mẹ bồi dưỡng cho con trai mẹ không được à? - Hà My cũng nhờ đó mà lấy lại bình tĩnh.
- Hi hi… con vẫn khoẻ như trâu mà, đâu cần bồi dưỡng. Hôm nay mẹ phải ăn nhiều đấy, mấy hôm rồi toàn thức khuya.
- Rồi… rồi… mẹ mua nhiều mà, nay hai mẹ con cùng bồi bổ ha.
- Dạ. - Phong hào hứng đáp.
- Con đi tắm đi, nãy chắc mẹ làm rớt nước vào nên bếp nó không lên, giờ chắc được rồi. - Hà My tìm cớ biện minh.
- Dạ, mẹ chờ thêm một chút cho chắc, nguy hiểm lắm đấy.
- Ừm, yên tâm, mẹ dùng bao năm mẹ biết bệnh của nó mà.
Phong gật đầu rồi cũng vội vội vàng vàng trèo lên căn gác để soạn lấy đồ mà đi tắm. Tâm trí của chàng trai trẻ vẫn còn đầy ắp hình ảnh thướt tha, ướt át của người phụ nữ mà anh yêu quý nhất trên đời. Để rồi chẳng biết vô tình hay cố ý mà cậu chàng cũng chẳng quan tâm đến việc trói buộc đứa em trai ngỗ nghịch, chỉ mang độc mỗi chiếc quần đùi bước vào phòng tắm.
Bên ngoài mùi thơm phức của món bò xào đã bốc lên nghi ngút, chén đũa đã được Hà My bày sẵn ra chiếc bàn gỗ xếp chân bong tróc loang lổ trên mặt. Cô vừa hong khô mái tóc dài quá vai vừa gọi với vào trong.
- Phong ơi… xong chưa con, đồ ăn nguội hết bây giờ.
Việc tắm rửa thường ngày vốn chẳng tốn nhiều thời gian nhưng hôm nay thì cậu chàng còn đang hì hục… hít sâu thở mạnh bên trong. Chẳng biết ai nói làn nước mát lạnh có thể xoa dịu cơ thể nhưng với Phong thì từ nãy giờ đã làm cậu em thức giấc. Để rồi khi phát hiện ra mình không mang theo qυầи ɭóŧ, cậu chàng đành khổ sở… tịnh tâm dù tác dụng chẳng có là bao.
Sau thêm vài phút hì hụi, cũng may đứa em tinh nghịch cũng có dấu hiệu giảng hoà, Phong nhẹ nhõm cả người, vội vàng xỏ vào chiếc quần rồi bước nhanh ra ngoài. Nào ngờ…