Hà My đang đứng dưới chiếc quạt treo tường, cúi người hong khô mái tóc dưới làn gió. Khi Phong vừa hí hửng bước ra phòng tắm thì đã lập tức được chiêm ngưỡng 2 bầu sữa quý báu đã bầu bạn cùng anh đến tận năm 10 tuổi.
Thế nhưng giờ đây khi đã trưởng thành, đôi bầu thịt mềm mại ấy không còn là bè bạn mà nó đang khiến cho dòng máu nóng chảy rần rần trong cơ thể. Phong nhìn những gợn sóng lăn tăn qua khe áo rộng khi mẹ xộc xạo mái tóc mà nuốt nước miếng ừng ực, hai bìu dái cũng săn cứng lại rồi cậu em ương ngạnh theo đó mà vươn mình thức giấc.
Anh chàng dĩ nhiên nhận biết mình đang trong tình trạng oái oăm, lại càng hoảng hốt khi Hà My định hất lên mái tóc. Nhanh như cắt, Phong lao xuống chỗ ngồi bên cạnh chiếc bàn, mạnh mẽ để lại làn gió khi lướt qua người mẹ dấu yêu.
Hà My cũng giật nảy mình, vội nói:
- Trời… làm gì như ma đuổi vậy, đổ hết đồ bây giờ.
- Dạ… dạ… con sợ đồ ăn ngon mẹ nấu bị nguội mất. - cậu chàng chống chế.
- Xí… tắm cho lâu vào, giờ lại hấp ta hấp tấp.
- Hì hì… tại con cũng đói bụng mà.
Hà My mỉm cười rồi cô cũng khép nép ngồi vào bên đối diện. Phong lúc này đang bới hai chén cơm đầy ắp, anh mời mẹ mà cứ cắm mặt vào chiếc bàn, chẳng dám ngẩng mặt lên.
Hà My cũng chưa để ý đến biểu hiện khác lạ, cô đang cột lại mái tóc cho gọn gàng rồi bất chợt cất lời:
- Úi cha… mẹ quên rót nước tương rồi, con trai giúp mẹ với.
Mệnh lệnh giản đơn nhưng lúc này với Phong chẳng khác nào lời tuyên án. Cu cậu ấp úng:
- Dạ… dạ… con… con thấy vừa ăn rồi, hay là khỏi được không mẹ?
- Nè, con đã ăn miếng nào đâu mà biết vừa ăn, mẹ nấu mà mẹ không biết à. Hay là làm biếng?
- Dạ không phải… con… con…
- Bộ chê đồ ăn mẹ nấu hả, ăn đại cho xong hả? - giọng Hà My có phần giận dỗi.
- Dạ không, không… dạ, để con… lấy…
- Hứ… thôi được rồi, để mẹ đi lấy cho. Nhưng chút nữa phải rửa chén đấy nhé.
- Dạ… - Phong ngẩn lên dùng gương mặt hết sức biết ơn nhìn mẹ.
Hà My biểu môi rồi uốn éo đứng dậy, đi vào trong gian bếp. Phong lại được một phen ngơ ngẩn khi nhìn mẹ từ phía sau, cả một hình ảnh nguyên vẹn của chiếc qυầи ɭóŧ ôm lấy đôi mông người phụ nữ dưới lớp vải mỏng manh ập vào tròng mắt, con cặ© trong quần Phong như muốn nổ tung chẳng thể nào kiểm soát.
Phải hết sức khó khăn, Phong mới bình yên dùng xong bữa cơm ngon lành với mẹ. Cũng may Hà My luôn miệng hỏi han chuyện học hành, học phí nên anh chàng cũng bị phân tán đi những tư tưởng và hình ảnh đen tối trong đầu.
Đã lâu không có một bữa ngon lành nên cả hai mẹ con đều ra sức tận hưởng, chiếc đĩa đầy ắp rau và thịt nhanh chóng chỉ còn vài cọng lơ thơ. Phong vét sạch rồi vội vàng thu gom chén đĩa, hết sức tập trung vào công việc được giao.
- Phong này, mẹ để trong ba lô của con 1 triệu, mai con vào đóng tiền nha.
- Dạ, mà từ từ cũng được mà mẹ.
- Trước sau gì cũng đóng mà, yên tâm, mẹ vừa lãnh tiền thưởng chuyên cần, tiền nhà cũng đóng rồi.
- Dạ. Mẹ yêu của con là giỏi nhất… hi hi…
- Khỏi nịnh, mà nè, để chén dĩa đó cho mẹ, con lên học bài đi.
- Dạ thôi, con làm loáng cái là xong.
- Thế để mẹ vào phụ con tráng cho nhanh.
Phong nghe vậy vội hoảng hốt, vội vàng rửa sạch xà bông trên tay, nói nhanh:
- À… con quên mai có bài kiểm tra, con phải lên ôn bài… mẹ giúp con nha, rồi cả tuần này con rửa bù cho, dọn toilet luôn.
- Ừ… không cần đâu, để đó cho mẹ, mau lên ôn bài đi, phải điểm cao đó.
- Dạ, cảm ơn mẹ yêu.
Phong ngồi nhìn trang sách mà thẫn thờ, vốn dĩ làm gì có bài kiểm tra nào, bài tập thì cậu chàng đã tranh thủ làm luôn trên lớp. Đang định lôi ra cuốn tạp chí công nghệ mượn được của thằng bạn thân trên lớp thì đã nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang.
Phong vội vàng nhét lại vào ba lô rồi dán mắt vào trang sách giáo khoa. Hà My lướt qua bàn học, để lại mùi hương sữa non từ da thịt làm Phong ngây ngất. Người mẹ cứ thế nằm vào vị trí của mình trên giường ngủ, chú tâm nghiên cứu cuốn sách dạy cắt may cũ mèm đã theo cô từ thời tuổi trẻ.
- Ơ… mẹ hôm nay không có nhận đồ về làm à? - Phong thắc mắc.
- Hả… à không có, người ta chưa có giao hàng mới, mà… bộ… muốn mẹ làm suốt, hổng cho nghỉ ngơi hả?
- Dạ không… mẹ chịu nghỉ ngơi con mừng còn không kịp nữa là. Suốt mấy tháng nay có đêm nào mẹ ngủ sớm đâu.
- Hi hi .. ừm, nên nay mẹ quyết định nghỉ một bữa, có cho phép không nào người đàn ông trong nhà. - Hà My trêu chọc.
- Dạ cho, cho gấp luôn. Hi hi…
Trong vô thức, Phong xoay người lại để chung vui với mẹ, nào ngờ chào đón anh là một khung cảnh còn nóng bỏng hơn những gì anh được tận hưởng từ chiều.
Hà My đang nằm nghiêng, tay chống đầu chăm chú vào quyển sách, một chiếc chân trắng muốt co lên kéo theo chiếc váy ngủ khiến cho cả một vùng da thịt thần tiên, mảng qυầи ɭóŧ bó sát vào khe l*и hớ hênh khoe ra trước anh chàng đang ngẩn ngơ, mồm há hốc. Người phụ nữ nhanh chóng nhận ra ánh mắt si dại của cậu con trai, cô vội vội vàng vàng phủ lấy tấm chăn che lại cơ thể nõn nà, còn Phong cũng hoảng hồn mà quay ngoắt đầu lại, hít thở từng hơi nặng nhọc như vừa trải qua một cuộc thi việt dã.
Cái không khí lặng im, mập mờ ấy cứ thế kéo dài như vô tận. Một nam, một nữ dán tầm mắt vào trang sách của mình nhưng không hề nhìn thấy con chữ nào mà chỉ toàn là hình ảnh nóng bỏng của nhau trong đấy.
Chừng hơn nửa giờ sau, Hà My cuối cùng là người lên tiếng, cô hiểu rằng mình không thể tiếp tục trốn tránh mà phải là người chủ động:
- Phong ơi… con đã học bài xong chưa?
- Dạ… dạ… con… con xong rồi. - anh chàng ấp úng.
- Vậy sao còn… còn ngồi đấy… vào giường nghỉ ngơi đi. - Gò má Hà My tê rần khi chủ động mời gọi.
- Dạ, để con… con… soạn cặp một chút.
Một phút, hai phút… rồi năm phút trôi qua, ấy vậy mà với cả hai người cứ như là cả thế kỷ. Trống ngực cả hai không hẹn mà cùng loạn nhịp bởi giờ phút gần gũi nhau sắp đến.