Hệ Thống Mẹ Hiền

Chương 8: Cuộc đời mới

Trước Sau

break

- Xin chào con trai, dậy ăn sáng rồi đi học nào. Mẹ nấu sẵn rồi đây.

Hà My chào đón Phong bằng một nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Căn phòng trọ nhỏ bé dường như cũng được thổi thêm vào sức sống bằng nụ cười rạng rỡ ấy, đến nỗi Phong còn chẳng kịp thích ứng khi chỉ mới đêm qua, người mẹ dấu yêu vẫn còn gục đầu vào bờ ngực anh mà nước mắt lưng tròng.

- Mẹ… mẹ không sao rồi ạ? - Phong ngập ngừng dò hỏi.

- Hi hi… không có gì đâu con trai, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách giải quyết, từ giờ mẹ sẽ không còn bi lụy như thế nữa.

- Dạ… hi hi… ơ mà… nhìn mẹ hôm nay… sao thấy lạ lạ…

Hà My tủm tỉm cười, cô cũng đang tự ngạc nhiên với bản thân khi từ nãy giờ cứ mãi ngắm nghía mình qua chiếc gương to nơi góc tường, thích thú khi những nếp nhăn, vết nám hay dấu chân chim nơi khóe mắt đã hoàn toàn tiêu biến.

- Hí hí… khác là sao nè, xấu hơn thường ngày hả? - Hà My tinh nghịch hỏi.

- Dạ không… đẹp… hôm nay mẹ đẹp lắm. - Phong bị mẹ hỏi bất ngờ cũng ấp úng.

- À, thế là thường ngày mẹ xấu quắc phải không? 

- Dạ không… không… - Phong hốt hoảng vội xua xua tay - mẹ của con lúc nào cũng là đẹp nhất.

- Hi hi… thế thì được. 

Hà My thích thú khi trêu chọc được cậu con trai, ngắm nghía thêm một lúc rồi mới quay vào căn bếp nhỏ. Lúc này, Phong mới lọ mọ cúi người đi thật nhanh vào phòng tắm, cố gắng không để mẹ phát hiện cái của quý đang dựng đứng chào cờ buổi sáng.

- À, Phong nè, hôm trước con nói tiền cơ sở vật chất đầu năm là 1 triệu phải không? - Hà My gọi với vào phòng tắm khi vừa lấy ra 2 cái tô chuẩn bị cho bữa ăn sáng quen thuộc..

- Dạ. - tiếng Phong vọng ra kèm tiếng nước xối vào cơ thể - nhưng mà từ từ cũng được nha mẹ, không gấp.

- Ừm, để mẹ tính, chắc cũng ổn.

Hà My cũng hơi ngần ngừ vì chưa biết được liệu món tiền mà hệ thống nói có thực sự sử dụng được không. Đúng lúc này thì bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, rồi giọng nói trong trẻo cất lên:

- Chị Hà My ơi…

Nhận ra ngay là tiếng nói quen thuộc của 2 cô bé hàng xóm, Hà My vội chạy ra mở cửa. 

- Chào hai đứa… Có việc gì thế? 

- Dạ… - hai cô gái xinh xắn ngần ngừ nhìn nhau rồi cô chị Tuyết Nhung dúi nhanh mấy tờ tiền vào tay Hà My - tụi em có một ít, chị giữ dùng tạm, nào có trả lại tụi em cũng được.

Hà My ngơ ngác rồi cảm động trước tấm chân tình của hai cô gái trẻ. Rất nhanh, cô vội vàng nhét lại vào bàn tay nhỏ nhắn, nói dứt khoát.

- Cảm ơn hai đứa, nhưng chị có cách xoay sở rồi, hai đứa đừng lo… 

- Dạ… cũng không bao nhiêu, chị đừng ngại… - cô em Tuyết Nhi nói thêm vào.

 -Hi hi… yên tâm, chị không bị đuổi đi đâu, chị cũng thích ở đây với 2 đứa mà.

- Dạ… thật lòng tụi em cũng không muốn chị rời đi, có khó khăn gì thì…

Trong lúc hai cô gái còn đang ra sức thuyết phục thì Hà My cũng tranh thủ dùng kỹ năng thử nghiệm lên họ, cả hai đều có chỉ số thiện cảm với cô khá cao và đồng đều, người chị là 85 còn người em là 82. 

Không dừng lại ở đó, Hà My còn kiểm tra thêm chỉ số mà hai chị em dành cho cậu con trai yêu quý, kết quả lại khiến cô bất ngờ ra mặt, lần lượt con số hiện ra còn vượt hơn cả lúc vừa rồi khi cô chị là 88 còn cô em Tuyết Nhi lên đến 90.

- Chị… chị Hà My… - Tuyết Nhung vừa gọi vừa lay lay nơi bắp tay khi thấy Hà My còn đang ngẩn ngơ.

- Hả… à… ừ… chị cảm ơn hai đứa - Hà My vội trấn tỉnh - nhưng thật lòng là chị đã có cách giải quyết, nếu có khó khăn chị sẽ tìm đến hai em, được chưa nè.

- Dạ… hi hi… ôi, da chị mềm mịn thật đấy, em con gái sờ vào còn thấy mê này.

- Hả… à ừ… da hai đứa cũng đẹp mà… hi hi…

Còn đang tán gẫu thì bất chợt cánh cửa nhựa phòng tắm được kéo sang, rồi một cơ thể có phần gầy gò nhưng cũng khá săn chắc và cân đối bước ra. Trên người Phong lúc này chỉ có một chiếc quần thun ngắn củn, lại ướt mèm bó sát vào hạ bộ. Khung cảnh này dĩ nhiên lọt hết vào tầm mắt của hai cô gái trẻ, khiến họ lập tức đỏ mặt cúi đầu dù vừa đon đả chuyện trò.

Phong lúc này cũng vừa nhận ra sự có mặt của hai chị em nơi cửa, anh vội vàng quay trở lại vào nhà tắm. Hà My phì cười trước sự lúng túng của mấy người trẻ tuổi, chỉ là cái chỉ số thiện cảm  vẫn đang hiện trên đầu hai cô gái đột nhiên tăng lên đôi chút.

Tuyết Nhung và Tuyết Nhi vội vội vàng vàng, khúm núm xin phép quay trở về phòng, vẫn còn đọng lại sắc hồng nơi gò má. Đến khi nghe được tiếng cánh cửa đóng lại, anh chàng mới lọ mọ lú gương mặt ngại ngùng ra khỏi phòng tắm.

- Mẹ… mẹ ơi… lấy giúp con cái khăn với bộ đồ được không? Nãy vào vội quá con quên mang theo.

- Hi hi… Tự đi ra mà lấy, mẹ đóng cửa rồi… Để mẹ còn chế mì, sắp trễ rồi kìa…

- Ơ… dạ…

Phong ngập ngừng rồi cũng đành che che đậy đậy kéo cánh cửa nhựa tồi tàn sang một bên, khoe ra cơ thể rắn rỏi, lúc này chỉ còn độc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ bó sát trên người. 

Hà My tay vẫn linh hoạt bóc 2 gói mì nhưng ánh mắt cũng không quên tranh thủ lướt qua dòm ngó, cổ họng nàng bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt trong vô thức khi nhìn thấy một bụm khá to nơi đáy quần cậu con trai. Hai gò má cũng giống hai cô gái trẻ mà ửng hồng, nhịp tim rối loạn. 

Buổi ăn sáng đạm bạc cứ thế diễn ra trong tiếng nói cười ấm áp, rồi hai mẹ con cũng chia tay nhau lên đường cho việc làm, việc học. Lụi cụi đạp chiếc xe cọc cạch, Hà My tranh thủ ghé lại trước cửa ngân hàng, hồi hộp tra vào chiếc thẻ mà chỉ mỗi dịp đầu tháng, cô mới dùng tới để rút ra số tiền lương ít ỏi. 

Để rồi người mẹ vỡ oà trong hạnh phúc khi đúng là trong thẻ đang hiện diện số tiền 5 triệu đồng, cẩn thận cất số tiền vào túi xách, Hà My tâm trạng vô cùng phấn khởi lao vào guồng quay công việc, không để ý là hôm nay có thêm nhiều ánh mắt thèm thuồng dành cho cô từ phía các cánh mày râu. 

Đến giờ nghỉ trưa, khi tất cả đều tìm cho mình một nơi nghỉ ngơi sau bữa ăn trưa, cô gái của chúng ta lại lò mò tìm đến nơi phòng y tế. Không phải vì sức khỏe có vấn đề mà là Hà My muốn kiểm chứng thêm lần nữa cái thứ gọi là hệ thống. 

Quan sát xung quanh thấy không có ai, Hà My lặng lẽ bước đến bên chiếc thước đo chiều cao đặt trước phòng, để rồi gương mặt cô vừa ngạc nhiên vừa tiu nghỉu khi đúng là mình chỉ còn 1 mét 58.

“Hệ thống, ta xin lỗi, ta thực sự tin ông rồi.”

“Người được chọn vẫn còn một phần thưởng, người được chọn có muốn nhận luôn bây giờ không?”

“Có đau lắm không? Tôi… tôi sợ mình chịu không nổi.”

“Xin hãy yên tâm, tăng chiều cao 2 cm thì hệ thống ước tính cơn đau chỉ kéo dài trong 30 giây mà thôi.”

“Thế… thế đợi một chút, tôi vào phòng vệ sinh đã.”

Và rồi chỉ chừng năm phút sau, Hà My hơi khó nhọc trở về nơi nghỉ ngơi khi cơn đau vẫn còn âm ỉ. Chiếc quần tây đồng phục công nhân đã ngắn đi đôi chút. Hà My thiếp đi một cách ngon lành trong giờ nghỉ trưa ít ỏi, gương mặt tràn đầy hạnh phúc vì những khó khăn đã được đền đáp xứng đáng.

Một ngày làm việc cứ thế êm đềm diễn ra, càng về cuối buổi, tâm trạng của Hà My càng thêm rối loạn. Chính cô cũng chẳng hiểu vì sao mình vừa muốn thời gian trôi qua thật nhanh, vừa muốn nó kéo dài một chút để cô có thêm thời gian chuẩn bị tâm lý cho nhiệm vụ đêm nay. 

Và rồi tiếng chuông tan ca cũng chẳng thèm quan tâm sự xao động trong lòng người mẹ mà réo rắt vang lên, cái phân xưởng nhỏ lại rộn ràng tiếng cười tiếng nói, tiếng hò reo í ới, tiếng máy xe ra vào ầm ĩ,  chỉ có người mẹ đoan trang là vẫn còn tần ngần đứng bên cạnh chiếc xe đạp cũ kĩ, suy nghĩ vu vơ. 

- Ơ kìa, chị Hà My… chị Hà My… - một giọng nữ vang lên bên cạnh.

- Hả… Ơ… - Hà My giật mình khi cánh tay bị lay. - Mỹ Dung… em gọi chị à?

- Dạ… Hi hi… sao chị còn đứng thẫn thờ ở đây, em thấy nãy vừa tan ca là chị đã thu dọn đồ ra trước rồi mà?

- Ờ… ờ… chị… à… chị đang nghĩ xem hôm nay đi chợ ăn món gì? - Hà My tìm cớ chống chế.

- À, thế mà em còn tưởng chị đang nhớ anh nào chứ… Hi hi… 

- Làm… làm gì có - Hà My đỏ mặt khi đúng thật là cô đang nghĩ về một cậu con trai.

- Ái chà… đỏ mặt kìa, bộ em nói trúng thiệt hả? Hèn gì hôm nay em thấy chị tươi như vừa được tưới… Ha ha… chàng nào đấy, khai mau…

- Con bé này… chị già rồi, làm gì còn chàng nào thèm chứ… Hi hi… 

- Xời… chị em còn ngon thế này, khối anh thèm. Hi hi… nhìn cái làn da này… Ôi, em ước gì được như chị đấy.

- Ha ha… em đang trêu chọc hay an ủi chị đấy. Thôi, về thôi, để em còn đi hẹn hò, nay lại đi với anh chàng nào đấy?

- Hi hi… chỉ có chị hiểu em. Nè, em nói nhỏ cho mình chị nghe thôi đấy, không được nói với người khác đâu…

Mỹ Dung ngừng lại câu nói, đưa ánh mắt dò xét về phía bà chị. Khi đã nhận được cái gật đầu quả quyết của Hà My, cô gái mới ghé sát lại thì thầm.

- Cậu Tùng tổ trưởng của chuyền trên mời em ăn tối… Hí hí… 

- À… ủa mà hình như cậu ta nhỏ…

Mỹ Dung hiểu ý vội vàng ngắt lời:

- Dạ, cậu ta mới có 25 tuổi thôi… nhưng kệ, tuổi trẻ tài cao… Hí hí…

- Nè, cẩn thận nha, coi chừng bị… 

Cô gái lại ngắt lời như đọc được tâm trí bà chị:

- Chị yên tâm, em đâu phải con nít… Ai là gà, ai là thóc còn chưa biết được đâu… Ha ha…

- Khiếp, ăn với nói. Mà… mà… em không ngại người nhỏ tuổi hơn à?

- Xời… khối người còn thèm mà không được, sao phải ngại. Đời con gái có được bao năm, phải biết tranh thủ mà tận hưởng chứ.

Câu nói tưởng chừng như đùa giỡn ấy không ngờ đã góp phần đánh tan chút ít lưỡng lự còn sót lại của Hà My. Cô nhìn theo cô em đồng nghiệp lướt đi trong niềm vui và hạnh phúc tràn ngập trên gương mặt mà hít sâu một hơi rồi con tim đã đưa ra quyết định.

break
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc