Người mẹ thở hồng hộc dồn dập khi cơn tê điếng qua đi, nhưng bù lại, sau khi mọi thứ bình ổn thì cô lại cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái vô cùng, sự mỏi mệt và trĩu nặng trong đầu óc cũng tan biến không còn dấu tích.
Hà My đưa tay lên sờ soạng bờ vai, khuôn mặt, lấy lại những xúc cảm của cơ thể. Cô còn nhéo mạnh vào vai mình để kiểm chứng xem liệu đã hoàn toàn thoát khỏi cơn mơ mà cô vẫn đinh ninh trong lòng. Cái đau nhói khiến cô an tâm hơn, ngoài trời cơn mưa bất chợt đã không còn tiếp diễn, trả lại sự yên tĩnh cho giấc ngủ say nồng của chàng thanh niên gầy guộc.
“Ôi… mình còn mặc nguyên đồ công nhân. Ôi.. tối nay cũng chả cơm nước gì, Phong chắc ôm bụng đói đi ngủ… Ôi… thương con quá…”
Hà My nhìn lại mình và cảnh vật xung quanh rồi thầm xót xa.
“Ôi… không được khóc nữa… dù gì cũng phải đối mặt… khóc mãi cũng chả được gì… Mày phải mạnh mẽ lên, Hà My à.”
Đưa tay mạnh mẽ gạt đi dòng lệ lại chực tuôn trào, Hà My thật cẩn thận ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng đắp chiếc mền cho cậu con trai đang co ro bên cạnh. Rồi cô khe khẽ, bước thật chậm cố gắng không gây bất kỳ tiếng động nào, mãi sau một lúc mới lấy được bồ đồ mặc nhà máng trên chiếc móc nhựa.
Đang khẽ khàng bước vào phòng tắm thì bất chợt:
“Ting…
Hệ thống đã cập nhật hoàn tất chuỗi nhiệm vụ dành cho người được chọn.
Xin mời người được chọn tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên.”
Hà My giật bắn mình, may mà kịp đưa tay bưng miệng tránh được tiếng la hốt hoảng. Sau vài giây định thần, Hà My mới dùng lại tâm trí nói chuyện:
“Hả? Còn mơ nữa hả, nãy tôi tự nhéo tay thấy tỉnh rồi mà?”
“Mơ nào… đã nói bao lần…” - Hệ thống trả lời có phần ngán ngẩm.
“Ờ… ờ… kệ đi, mà sao nãy giờ mới xuất hiện?”
“Hệ thống phải xem xét và cập nhật nhiệm vụ phù hợp với người được chọn. Mất chút thời gian.”
“Hừ… Coi bộ máy móc hơi chậm ha.” - Hà My chế giễu.
“Việc tính toán rất phức tạp, không phải hệ thống chậm.”
“Rồi… rồi… hệ thống tối tân… ok… ok…” - Giọng điệu Hà My vẫn mang nét giễu cợt.
“Người được chọn đã sẵn sàng tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên chưa?”
“Ừ… Nói ra nghe thử xem nào?”
“Ting…
Nhiệm vụ đầu tiên: Hoàn toàn trần truồng ngồi trước mặt con trai trong vòng 3 phút.
Phần thưởng nhiệm vụ: cải tạo làn da, 5 triệu đồng.
Phần thưởng thêm do lần đầu hoàn thành nhiệm vụ: 2 cm chiều cao hoặc 5 điểm thể chất, có thể dùng cho người được chọn hoặc người khác theo mong muốn.
Khai mở kỹ năng đặc biệt: “Đôi mắt mẹ hiền” - Cấp độ: 1 - Khả năng giúp người được chọn nhìn thấy được độ thiện cảm, ác cảm của đối tượng dành cho mình hoặc con trai.”
Hà My chăm chú rồi bàng hoàng khi lắng nghe nội dung nhiệm vụ. Cô nổi giận mắng trong tâm trí:
“Đồ biến thái. Cái kiểu nhiệm vụ gì thế này… Biến đi.”
“Mong người được chọn bình tĩnh và suy xét kỹ lưỡng. Hệ thống không bao giờ đưa ra những yêu cầu đi ngược với mong muốn và khả năng của người được chọn.”
Không khí trong căn phòng trọ như chùng xuống. Hà My ngồi bệt xuống nền nhà, tựa vào bức tường loang lổ của căn phòng tắm. Cô từ từ hồi tưởng lại…
Đã 16 năm kể từ khi mang trong mình kết tinh của một mối tình oan nghiệt. Đời con gái của Hà My đã trôi qua một cách phũ phàng. Dĩ nhiên, dù gì đi nữa, cô cũng là một con người bằng xương bằng thịt, cái chai sạn của vết thương lòng không thể san lấp những ham muốn cơ bản của một con người.
Từ khi cơ thể thanh xuân đã phát dục hoàn chỉnh, Hà My đã là một cô gái tràn đầy khát khao và mẫn cảm. Thế rồi khi thế giới tình yêu hoàn toàn sụp đổ, lại thêm cảnh bị gia đình hắt hủi, cô lại tự thề với lòng dành cả cuộc đời còn lại cho đứa con bé bỏng mà mình đứt ruột sinh ra.
Cuộc sống lam lũ, những công việc nặng nhọc cùng lo toan cái ăn, cái mặc, cái học hành đã chiếm trọn gần như tất cả thời gian của người mẹ trẻ. Điều an ủi và niềm vui duy nhất của cô chính là được nhìn con trai khôn lớn từng ngày.
Chỉ là…
Năm mà Phong lên cấp 2, cu cậu lúc ấy vẫn còn thói quen bú ti của mẹ. Hà My thì vẫn luôn chiều chuộng và yêu thương, chăm lo cho cậu từng miếng ăn, giấc ngủ, tắm rửa, học hành. Cũng vì thế mà cô không nỡ tước đi cái thói quen đã hình thành từ lúc mới lọt lòng của anh chàng kháu khỉnh. Hơn nữa, với suy nghĩ của Hà My lúc ấy, hành động này còn tượng trưng cho tình mẫu tử thiêng liêng, thứ duy nhất còn có ý nghĩa với cô trong cuộc sống.
Thế nhưng cũng trong 1 đêm mưa to như trút nước, khi Hà My đang buông thả hai dây áo ngủ cho Phong say sưa bú mυ"ŧ bầu thịt ngọt mềm như mọi ngày, thì bất chợt cô cảm giác thứ gì đó cưng cứng xen vào giữa vùng tiếp xúc bên dưới của hai mẹ con. Hà My hoảng hốt, còn nghĩ rằng là một con vật hoang nào đó chui vào căn phòng qua những khe hở to tướng ở mấy góc tường bèn ngồi bật dậy.
Chàng trai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì rồi bị cuốn theo hành động lật tung chăn mền lên của mẹ, một hồi lâu tất bật mà hai mẹ con cũng chẳng tìm thấy thứ gì. Vẫn mang tâm trạng bất an nhưng cũng không lâu sau đó, hai người lại yên vị trên chiếc nệm mỏng tang, cậu bé to xác lại tiếp tục nâng niu rồi cho vào miệng bầu sữa ngọt.
- Ối…
Chỉ nằm yên được một lúc, người mẹ lại thốt lên hoảng hốt, bởi lần nữa cô lại cảm nhận con vật đáng ghét kia, lúc này nó còn táo tợn “đậu” vào vùng cấm địa… Nhưng giờ đây cô không còn quá hoảng loạn, thật bình tĩnh giữ yên cơ thể rồi lần mò bàn tay mảnh khảnh xuống bên dưới cơ thể.
“Pụp…” - tiếng bàn tay người mẹ trẻ vồ trúng con mồi đáng ghét, kéo theo đó là… “Á….” - tiếng la đau đớn của cậu con trai yêu quý.
Hà My lúc này hốt hoảng thực sự, cô lo rằng con vật kia vì bị tóm mà quay sang cắn vào Phong, thế là bàn tay cô càng siết chặt, vùng dậy trong khi anh chàng lại càng kêu la thảm thiết.
Thế rồi khi phát hiện trong tay mình là đũng quần của đứa con “bé bỏng”, Hà My mới há hốc mồm, quên cả việc nới lỏng bàn tay.
- Á…. a… đau con… mẹ ơi… buông tay… a… a…
Nghe được những lời này, Hà My mới bừng tỉnh, gương mặt cô lập tức ửng đỏ như ánh bình minh, vội vàng rút tay khỏi cái thứ hung vật vừa khai mở phong ấn. Phong đau đến chảy cả nước mắt, ôm lấy hạ bộ mà lăn lộn:
- Hu hu… chết con rồi… hu hu…
- Mẹ… mẹ xin lỗi… mẹ tưởng con gì… con sao rồi? - Hà My co rúm người, cúi mặt phân trần.
- Hu hu… con không biết…. đau và căng hết lên… hu hu…
- Sao… sao nay nó lại…
- A… con đâu biết… hu hu… tự nhiên nó căng lên… đau quá… a…
- Đâu… đưa mẹ xem…
Tuy vô cùng ngượng ngập nhưng sự xót xa khi nghe đứa con yêu quý kêu gào đã thiêu cháy đi mọi giới hạn bản thân của người phụ nữ. Nhanh như chớp, Hà My đã tuột được chiếc quần thun đã giãn rộng ra khỏi đôi chân cu cậu, trước mắt cô là một khúc thịt còn đang đỏ lựng vươn cao thẳng tắp, lớp da bọc trên đỉnh đầu cũng theo sự căng cứng mà tụt xuống quá nửa cái đầu tròn lẳng, lộ ra cái lỗ sáo vừa rỉ ra chút ít thứ nước trong veo.
Phong vẫn đang dùng hai bàn tay bịn lấy nơi gốc cặ©, không biết là do vẫn còn đau đớn hay là do xấu hổ muốn che đi thứ đó trước ánh mắt tròn xoe, có phần mê mẩn của người mẹ dấu yêu.
- Hu hu… mẹ… mẹ xem cho con thế nào với… - Phong lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này, Hà My mới bừng tỉnh khỏi cơn mụ mị, cô lắc mạnh đầu như cố xua đi tư tưởng nào đó trong đầu. Rồi tình thương vô bờ của người mẹ tràn về, cô dịu dàng nói:
- Con… con bỏ tay ra đi, mẹ mới xem được…
Phong cũng đỏ mặt, hai bàn tay dần dần dời đi chỗ khác, để lộ ra vài sợi lông chắc khỏe nơi hạ bộ. Hà My lại bị khung cảnh đó là lu mờ đầu óc, cứ dán vào khúc thịt cứng như thép nguội, tuy chỉ dài chừng 11, 12 cm nhưng trên đó đã vằn vện những đường gân săn chắc.
Thế rồi không biết động lực nào đã thúc giục người đàn bà đưa bàn tay run rẩy đến đặt lên thân cặ©. Ngay từ lúc chạm vào, một cảm giác nóng ấm theo lòng bàn tay truyền đi khắp cơ thể Hà My và còn kèm theo một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến từng đợt gai ốc của cô nổi lên ram ráp da thịt. Những ngón tay mềm mại đã ôm trọn lấy khúc thịt khoẻ khoắn bên trong.
“To… to thật, bàn tay mình chỉ vừa nắm hết một vòng… “ - Hà My thầm nghĩ trong đầu. - “Mà nó mới 11 tuổi…”
Cùng lúc đó:
- Ưm…
Tiếng rên phát ra từ chàng trai kéo Hà My về thực tại, cô lại hoảng hốt khi thấy mình đang vuốt lên xuống liên hồi để lớp da căng tràn kia hết phủ lấy lại khoe ra cái đầu cặ© bóng nhẫy. Còn Phong thì đang đê mê, gương mặt cu cậu vô cùng hưởng thụ. Hà My rất nhanh nhận ra hành động sai trái của mình, cô liền rụt tay lại, vần vò lớp váy ngủ khiến nó càng nhàu nát.
- Ủa… mẹ… sao lại ngừng lại… con đang dễ chịu lắm…
- Mẹ… mẹ… cái này… à… con hết đau rồi hả?
- Dạ… nhưng còn căng tức, khó chịu lắm… mẹ làm như hồi nãy con thích lắm, mà sao tự nhiên nó như vậy thế ạ?
- Mẹ… mẹ cũng không biết… Con đừng hỏi nữa…
- Thế… thế mẹ làm giống hồi nãy tiếp cho con đi… con thích lắm… còn cái vụ này, mai con vào hỏi cô y tá trong trường.
- Hả… đừng… đừng hỏi… chắc chút nữa nó hết à.
- Dạ… nhưng mà… mẹ… mẹ giúp con giống nãy đi…
Hà My bối rối, thâm tâm cô vô cùng dằn vặt chia làm 2 thái cực, vừa muốn giúp con trai vừa bị cái luân thường đa͙σ lý ngăn trở. Cô lí nhí đáp với gương mặt vẫn còn đỏ lựng:
- Con… con tự làm đi…
Phong cũng hết cách, lần đầu đón nhận sự căng cứng làm anh vô cùng khó chịu, thế là anh chàng đành tự mình bắt chước động tác của mẹ hiền. Thế nhưng chỉ được một lúc, cu cậu lại than thở:
- Haizz… tay mẹ mát lạnh lại mềm mại, làm con mới thích… Mẹ giúp con một chút đi mẹ…
Giọng điệu nài nỉ của đứa con yêu dấu làm Hà My động lòng, hơn nữa cái mong muốn được sờ vào thứ đó lần nữa cũng đang cháy hừng hực khi đã được châm ngòi. Hà My hít mạnh một hơi, cố tự trấn an mình đây chỉ là nhu cầu sinh lý của tuổi dậy thì, việc giúp con trai không có gì là sai trái.
Bàn tay mềm mại của cô lại lần nữa run rẩy tiến lại gần, chưa chạm vào nhưng sự nóng ấm đã làm cho cô vô cùng khoan khoái. Không còn bất kỳ sự do dự nào nữa, Hà My dồn hết tâm sức giúp con trai lần đầu bước vào cánh cửa thiên đường.