Hệ Thống Mẹ Hiền

Chương 3: Phép màu xuất hiện

Trước Sau

break

Phong chạy như bay về đến nhà, trong lòng tràn ngập niềm vui vì kết quả bài kiểm tra giữa học kỳ rất tốt, hôm nay lại còn trống tiết cuối nên được cho về sớm. Thế nhưng vừa đến đầu dãy trọ, anh đã nhìn thấy hai cô gái phòng bên lấp ló nhìn về hướng phòng mình. Linh cảm được chuyện không hay, Phong chạy ù vào bên trong, hai người chị cũng không kịp giữ lại. Tiếng quát mắng từ trong phòng vọng ra:

- Tôi đã thông cảm cho cô bao nhiêu lần rồi. Tháng nào cũng trễ, phòng trọ tôi mở ra làm ăn chứ đâu phải để người ta vô ở chùa… 

Rồi tiếng của Hà My nghẹn ngào, cô đang nhục nhã quỳ lạy trước bà chủ nhà:

- Hic… em xin chị, cho mẹ con em được khất lại vài ngày, em lãnh tiền tăng ca xong sẽ trả chị ngay… em xin chị, dù gì mẹ con em cũng ở đây nhiều năm rồi… chị thông cảm…

- Thông cảm cái quái gì, tháng nào tôi cũng phải tốn công tốn sức, tốn nước bọt với mẹ con cô, cái này tôi có tính toán với cô không… Hừ… cái đồ nghèo mà còn bày đặt cho con học trường chuyên… Rồi cô nhắm trả tiền học nổi không? Đúng là thứ không biết xấu hổ. 

Chẳng là bà ta cũng có 1 đứa con gái, nhưng học rất ngu lại còn đua đòi theo chúng bạn. Ấy thế mà bà ta đi đâu cũng bô bô cái miệng là con gái tui ở nhà ngoan lắm, học giỏi nhất lớp… Đến sau cùng, khi kết quả thi tốt nghiệp rành rành ra đó, cô gái kiêu kỳ thiếu điểm vào trường chuyên đâu đó chỉ khoảng… chục điểm, đành phải theo học một trường dân lập nổi tiếng ăn chơi. Cũng vì thế, bà ta càng đâm ra khó chịu khi nghe Phong dư điểm vào ngôi trường danh tiếng. Việc nhỏ xé ra to, bà ta không từ một cơ hội nào để sỉ nhục Hà My cho hả dạ. 

- Thôi được rồi, tôi cho cô 2 ngày, lần sau tôi sẽ tới cùng với đội dọn dẹp, cô không đi thì tôi cũng tự ném đồ cô ra ngoài, đừng trách tôi không báo trước…

Nói rồi bà ta gạt phăng tay Hà My làm cô chúi người ngã sấp, Phong vội lao vào đỡ lấy người mẹ dấu yêu, đôi mắt tràn đầy oán hận nhìn về bà chủ nhà khiến bà ta cũng ớn lạnh sống lưng, vội chuồn đi mất. 

Cánh cửa phòng được Phong dứt khoát đóng sầm lại, rồi anh liền trở về bên mẹ. Hà My hôm nay đã đón nhận quá nhiều nỗi đau, cô chi còn biết vùi mặt vào lòng con trai mà nức nở như một cô gái yếu mềm. Phong cứ thế ôm mẹ, vuốt ve, thoáng chốc mà chiếc áo sơ mi trắng ngà đã ướt sũng vì nước mắt. 

Hà My cũng chỉ cầm cự được thêm một chút rồi cô kiệt quệ, xụi lơ trong vòng tay của con trai. Phong ấy vậy mà vẫn điềm tĩnh, đặt mẹ xuống sàn nhà, rồi trèo lên gác mang chiếc chiếu và tấm mền chắp vá xuống cho mẹ nằm ngay ngắn. Chàng trai cứ thế ngồi bên mẹ, cho đến khi mệt nhoài, đổ gục nằm bên cạnh. 

Sau vài tiếng đồng hồ, ngoài trời bỗng đổ cơn mưa tầm tã. Có lẽ hôm nay ông trời cũng xót thương cho số phận của hai mẹ con mà nhỏ lệ. Chỉ là, cơn mưa bất chợt này lại lớn đến lạ thường, tiếng những giọt nặng nề đập vào mái tôn chát chúa, tiếng sấm chớp đì đùng vang lên liên tục. Những âm thanh đáng sợ ấy làm cho Hà My phải tỉnh giấc, cô chớp chớp đôi mắt đẹp, chỉ thấy một màn đêm đen đúa. 

“Mưa lớn quá…” - Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Hà My khi nghe những âm thanh vang dội.

“Ủa… Phong… nó ngủ say quá, chắc đói và mệt…” - Hà My nhìn sang cậu con trai yêu quý

Rồi những mảng ký ức đen tối của ngày hôm nay lại ùa về, đôi mắt Hà My lại cay xè khi nhớ lại. Cô cố gắng bưng miệng, đôi vai gầy rung giật trong cơn khóc ngất tiếp theo. 

“Tiền nhà… tiền học… tiền nợ… Trời ơi, sao con khổ thế này… sao con vô dụng thế này…” 

Hà My bắt đầu nghĩ đến những tương lai tăm tối, cố gắng tìm ra lối thoát nhưng công việc không dễ kiếm, còn việc học của Phong cũng không thể dở dang. Càng nghĩ cô càng tuyệt vọng, chẳng thể nào tìm ra con đường thoát. 

Động lực mà cậu con trai thường hay mang đến cho cô mỗi khi mỏi mệt cũng không thể giúp ích gì trong giờ phút này, nhìn sang chiếc bụng xẹp lép đang phập phồng theo từng nhịp thở của cơ thể gầy gò của Phong càng làm cho Hà My thêm xót xa, Áp lực đồng tiền cứ thế xoay vòng tâm trí, khiến cô còn chả thể nhận ra vì sao cậu con trai vốn rất thính nhạy lại có thể ngủ say sưa trước những thanh âm dồn dập. 

Rồi cô cũng chẳng để ý đến một đốm sáng đang bay vòng vèo ngay sát cái trần nhà cũ kỹ, vờn qua lại trên mái đầu rồi bất chợt nhập thẳng vào người khiến Hà My giật thót, sống lưng như có luồng điện cao thế chạy dọc lên đầu não rồi cô cảm nhận rõ ràng cơ thể đang dần chìm vào hôn mê. 

Không biết trải qua bao lâu, thần trí mới trở lại với người mẹ đáng thương, chỉ là lúc này đầu óc cô hoàn toàn thư thái, đôi mắt vừa hé mở đã ngập tràn thứ ánh sáng tuy chói lòa nhưng lại vô cùng dễ chịu. Xung quanh toàn một màu trắng toát khiến Hà My tự nhủ ắt hẳn đây là một giấc mơ. 

“Sao mình lại biết mình đang mơ nhỉ?” - Hà My thầm nghĩ trong lòng.

“Vì đây vốn không phải là mơ” - Một giọng nói vô cảm vang lên, Hà My có thể cảm nhận rõ từng tiếng nói thẳng vào não bộ chứ không phải qua đôi tai.

- Ai… ai vậy? - Hà My vội nói lớn nhưng cũng chỉ cảm nhận được lời nói của mình trong trí óc.

“Không cần phải tốn sức… chỉ cần nghĩ điều muốn nói trong đầu” - Giọng nói ấy lại vang lên.

“Ai vậy? Đây là đâu?” - Hà My thử nghiệm.

“Xin chào người được chọn. Đây là vùng trũng không - thời gian, tôi là hệ thống” - giọng nói vô cảm truyền tải đúng thông tin được hỏi.

“Nói gì cho dễ hiểu chút đi. Hôm nay tôi mệt lắm rồi. Mơ mà cũng mệt óc nữa.”

“À. Đơn giản là sự việc và thời gian cô ở nơi đây sẽ không ảnh hưởng gì đến thế giới mà cô đang sống. Còn tôi là hệ thống giao nhiệm vụ và ban thưởng.”

“Ờ… rồi… hơi hiểu… thế nhé… tôi tỉnh đây…” - Hà My hững hờ đáp.

“Ủa…. nè nè… đợi chút… bộ không nghe tôi là ai hả?”

“Thì… hệ thống gì gì đó… biết rồi. Để tui tỉnh đi.”

“Ơ kìa, bộ cô không có chút hứng thú nào sao?”

“Mơ mà hứng thú nỗi gì, có thật đâu mà nghĩ chi mệt óc…”

“Đã bảo không phải là mơ mà. Được rồi, nhìn nè…”

Sau khi hết câu, một lỗ hổng xuất hiện ở giữa không gian trắng xóa, nó như một màn hình tivi, bên trong là hình ảnh căn phòng cũ kỹ của hai mẹ con, nơi Phong đang nằm bất động còn Hà My cũng đang trong tư thế giật bắn mình vì luồng điện. Chiếc màn hình còn làm thêm hiệu ứng như những thước phim thời đất nước vừa giải phóng, khiến khung cảnh càng thêm nghèo nàn, thê lương. 

“Cho là vậy đi, thế ngươi muốn gì ở ta?” - Hà My hờ hững nghĩ tiếp.

“Hệ thống không muốn gì ở người được chọn, chỉ là sự trao đổi xứng đáng khi cô hoàn thành những nhiệm vụ được giao?”

“Tôi chỉ biết may vá, nấu nướng, không biết đánh đấm đâu. Chắc mấy người chọn nhầm người rồi, thôi cho tôi về với con trai đi mà.”

“Hệ thống không thể nhầm lẫn. Đây là thông tin của người được chọn, xin mời xem qua.”

Vừa dứt lời, không gian lại hiện lên những thông số, lần này việc bố trí các khung ảnh hiện đại hơn rất nhiều. Trên chiếc màn hình lớn nhất là một tấm hình thật đẹp của Hà My, cũng là tấm hình thời thiếu nữ mà cô ưng ý nhất, bên cạnh là những dòng thông tin:

“Tên: Trịnh Hà My.

Tuổi: 38.

Số đo 3 vòng (hiện tại): 80 - 56 - 82.

Chiều cao: 158 cm.

Kỹ năng: may vá, nấu nướng. 

Kỹ năng đặc biệt: chưa kích hoạt.”

Hà My cũng hơi giật mình trước những thông tin thầm kín mà cô cũng chưa nói với ai. Thế nhưng như thế vẫn chưa đủ tin tưởng bởi cô vẫn còn đinh ninh rằng đây là một giấc mơ, và những con số này cũng nằm trong tâm thức, hơn nữa Hà My còn phát hiện ra điểm sai, vội vàng phản đối:

“Xời… tưởng gì… con số sai bét… Tôi cao 1 mét 6 nhé.”

“Đó là chiều cao thời tuổi trẻ của người được chọn. Còn đây là thông số hiện tại. Người được chọn có thể tự mình kiểm tra.”

Hà My tiu nghỉu, nghĩ tiếp trong tâm trí:

“Thế thì sao, tôi vẫn chưa biết các người muốn gì.”

“Chẳng phải cuộc sống cô đang đi vào bế tắc hay sao, hệ thống sẽ giúp người được chọn có được những thứ mình mong muốn.”

Hà My ngẫm nghĩ một lúc, nɠɵạı trừ cậu con trai yêu quý, quả thật cô cũng chẳng còn gì để mất, nên dù là mơ thì cũng đành tận hưởng đôi chút, cô dõng dạc hỏi lại:

“Tôi chỉ biết không có gì là miễn phí. Điều quý giá nhất của tôi là con trai. Tôi sẽ không bao giờ đánh đổi.”

“Người được chọn yên tâm. Chúng tôi không đòi hỏi gì ở cô cả. Thậm chí, nếu cô hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể mang đến những điều tốt đẹp nhất cho con trai cô.”

“Thế tôi phải làm những gì? Tôi không thể làm những điều trái đa͙σ đức được đâu nhé.” - Hà My đánh liều hỏi mà như đã chấp thuận.

“Người được chọn hãy yên tâm. Tất cả nhiệm vụ đều dựa trên sở thích và khả năng của người được chọn, cũng có thể từ chối bất cứ lúc nào, bảo đảm không mang lại hậu quả gì cho người được chọn. Dĩ nhiên, mức độ nhiệm vụ càng khó thì phần thưởng sẽ càng hấp dẫn.” 

“Thế có được thử nghiệm không, trước khi tôi quyết định, còn phải xem nhiệm vụ là gì đã.”

“Tất nhiên là được, chúng ta có thể tiến hành ngay. Chúc người được chọn luôn được sống trong hạnh phúc.”

Rồi toàn bộ cái không gian trắng xoá ấy trong chớp mắt thu vào cứ y như khi vừa bấm tắt màn hình tivi đi vậy. Hà My cũng hứng chịu nốt dư vị của cơn tê điếng sống lưng trước khi hoàn toàn thức tỉnh, cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh.

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc