Đột nhiên không kịp phòng ngừa, nàng hơi nhíu mày, nhanh chóng giơ tay muốn kéo khăn che mặt về, nhưng vẫn không kịp.
Giây tiếp theo.
Khăn che mặt hoàn toàn rơi xuống mặt đất, dung nhan bị che khuất trong chớp mắt đã bại lộ.
Nhưng nháy mắt kia, hiện trường trở nên ầm ĩ.
“Sao lại thế này?”
“Shit! Đèn đâu.”
…Một trận mắng chửi.
Không sai.
Bởi vì, ánh đèn đã tắt.
Lúc này đã là đêm tối, ánh sáng từ trăng sao xa vời đến nỗi hầu như không nhìn thấy.
Trong bóng đêm, phần lớn mọi người đều không nhìn thấy nhau, càng đừng nói đến muốn nhìn mỹ nhân…
Hiện trường thoáng chốc xôn xao lên.
Vân Khuynh lại ngẩn ra.
Quá trùng hợp rồi?
Trùng hợp đến mức làm người ta không thể tin tưởng là trùng hợp.
Nàng nhướng mày, khom lưng nhặt khăn che mặt lên.
Còn chưa đứng dậy, lại nhạy cảm nhận thấy được trước mặt xuất hiện hơi thở quen thuộc.
—— Người trong hắc bang, ngũ cảm tất nhiên sắc bén hơn nhiều so với người thường.
Nương theo ánh sáng nhạt của ánh trăng, Vân Khuynh rõ ràng thấy được một bóng đen đang bao phủ chính mình.
Trong chớp nhoáng.
Nàng đột nhiên đứng dậy, xoay tay lại, vừa đè lại cổ tay người nào đó, vừa che lên mắt hắn.
“Không được nhìn.” Vân Khuynh khẽ cười nói, đột nhiên buông bàn tay đang áp chế ra, cực nhanh mang lại khăn che mặt.
Cũng không phải nàng làm ra vẻ mà không muốn lộ gương mặt thật.
Ngược lại, trên thực tế, Vân Khuynh chính là cảm thấy chính mình hiện giờ cũng không có gì không thể gặp người.
Nhưng người đàn ông này thế nhưng lại là người tắt đèn, khiến kết cục nàng đã diễn xuất thật tốt biến thành một mảnh đen tối.
Nếu đã thế, hắn muốn nhìn mặt thì cố chờ một chút nữa đi…
Khụ.
Nàng xấu xa thầm nghĩ, sau khi mang khăn che mặt xong mới buông bàn tay đang đặt trên mắt Mạc Sâm ra.
Giây tiếp theo, bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt hắn trói chặt Vân Khuynh, chỉ có thể mơ hồ thấy nét mặt của nàng.
Vẫn là sự tinh xảo quen thuộc, nhưng có lẽ là do đang mặc nữ trang, thiếu đi ba phần ngạo mạn phóng túng vốn có, lại nhiều thêm hai phần quỷ quyệt và giảo hoạt.
“Em…” Mạc Sâm nheo mắt lại, ánh mắt xẹt qua dáng người bị vũ y bọc kín mít của nàng, đen tối không rõ.
Giây lát sau, hắn nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ vuốt lên mái tóc dài của nàng.
“Tóc giả.” Vân Khuynh hơi kéo môi, nhìn thấu sự thăm dò của người đàn ông này, không có ý tốt nói.
Để cho hắn suy đoán nhiều thêm một lát, nàng là nam hay là nữ.
Chẳng qua lại nói tiếp, mấy đời này quá trình hai người ở bên nhau đều rất thuận lợi.
Hiện giờ thêm chút “Tình thú”, không chừng cũng rất thú vị…
Nghĩ, Vân Khuynh cười khẽ, ý vị không rõ nói: “Mạc gia chủ, tính hướng của anh chỉ là nam thôi, hay là… Cũng có thể tiếp nhận phụ nữ?”
Nói hàm hồ, hoàn toàn có thể đảo loạn một hồ nước xuân.
Quả nhiên là… Tiểu hỗn đản!
“À?” Nghe vậy, ánh mắt Mạc Sâm càng ảm, lại hơi gợi môi mỏng lên: “Nếu tính hướng của tôi không phù hợp với giới tính chân thật của em thì làm sao bây giờ?”
Vân Khuynh ngừng một lát, lại nhướng mày: “Nếu không phù hợp, chẳng lẽ muốn tôi đổi giới tính?”
Trong cổ họng Mạc Sâm phát ra tiếng cười khẽ, đột nhiên nâng cằm nàng lên: “Em sẽ sao?”
Giây lát sau, lại bị Vân Khuynh nắm lấy cổ tay một phen.
Hắn nhìn trong mắt nàng hiện lưu quang cảnh cáo, lại trầm thấp nở nụ cười.
Tiếp theo, người đàn ông hơi cúi người, nhẹ thì thầm bên tai Vân Khuynh: “Cái gì mà nam hay nữ, tính hướng của tôi, không phải là em sao?”
Một lần phản trêu chọc, điểm tuyệt đối!
…Trên đài, hai thân ảnh được ánh sao kéo dài ra, giao điệp bên nhau.
Trong bóng tối, khắp nơi ầm ĩ hoảng loạn, chỉ có một góc nhỏ thiên địa này lại ấm áp ái muội.
Nơi bí ẩn trong góc hậu trường.
Đám người Mạc Nhất mới vừa nắm tay hợp tác tắt thiết bị chiếu sáng, từ xa nhìn thấy một màn này đều chỉ muốn che mắt.
—— Ngay lúc có khả năng Vân Khuynh muốn nhảy “Múa cột”, bọn họ đã được âm thầm sai ra đây.
Hiện giờ, tuy đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cảm giác bị nghẹn cẩu lương này, thật sự là… Quá ngược tâm!
*
Lại sau một lúc lâu, ánh đèn mới khôi phục.
Lúc này, Vân Khuynh đã mang khăn che mặt lại, trịnh trọng cảm tạ lần nữa.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Hiện trường vỗ tay che trời lấp đất.
Dù cho —— nàng là người ngoại lai, nhưng màn biểu diễn lại chinh phục toàn trường.
Thậm chí căn bản không có bỏ phiếu, bởi vì kết quả căn bản sẽ không ngoài ý muốn.
Mặt khác, sau khi Eric hạ thấp tư thái cáo lỗi ——
Danh hào “Nữ hoàng Diên Vĩ” vốn dùng làm tiền đặt cược, Vân Khuynh cũng không lấy.
Đương nhiên, nàng cũng hoàn toàn không muốn làm nữ thần Jobhan gì đó…
Như thế, rốt cuộc tất cả cũng hạ màn, rất nhanh đã tan cuộc.
Nhưng, vẫn có rất nhiều người vây chung quanh quảng trường để nghị luận, không muốn rời đi.
Càng có người muốn chạm vào vận khí, tìm cô gái làm người ta kinh diễm kia, lại không thu hoạch được gì.
Bởi vì, Vân Khuynh đã sớm vào hậu trường, chuẩn bị rời đi ——
“Haizz, Mạc gia chủ đâu?”
Gian ngoài phòng thay quần áo, đa số người “Hắc Hồ” và Mạc gia đều đang chờ Vân Khuynh vừa một mình đi vào, chỉ có Mạc Sâm và Mạc Tam lại không thấy bóng dáng.
Đoàn người hai bên hai mặt nhìn nhau một lát, vẫn là Ngũ Vi nhịn không được hỏi.
“Gia chủ có một số việc cần xử lý.” Mạc Nhất đáp, trong ngôn ngữ đến giọt nước cũng không lọt.
Cùng thời khắc đó.
Cách đó không xa, một nơi đất trống bí ẩn ngoài hậu trường.
Mạc Sâm đứng dưới một thân cây, phía sau là mấy thuộc hạ. Trước mặt lại là hai anh em Eric và Sharina.
“Mạc, lần này là Sharina xúc động, quấy nhiễu vị tiểu thư kia. Nhưng nể tình con bé một lòng say mê đối với anh…”
Eric gian nan nói, vẫn luôn giúp em gái bồi tội với Vân Khuynh.
Sharina ở bên cạnh cúi đầu, nghe xong, lại nhịn không được ngước lên.
“Mạc Sâm, anh nghe anh trai tôi nói dễ nghe chưa này. Kỳ thật, người phụ nữ anh coi trọng kia vừa rồi còn thông đồng với anh ấy, nên anh ấy mới…”
“Sharina!” Eric tức khắc nổi giận gầm lên một tiếng.
Mạc Sâm lại nheo mắt: “Ha?”
“Không phải…” Eric bị em gái hố vội vàng muốn giải thích.
Mạc Sâm vẫn không nói gì.
Có lẽ là loại tư thái từ trên cao nhìn xuống đã kích thích tới Eric, vài phút sau, gã vẫn luôn hạ thấp tư thái lại đột nhiên bạo phát.
“Mạc, làm người phải nói đạo lý, anh đã có nam tình nhân còn muốn ở bên cô ấy, tôi chỉ là đơn thuần có hảo cảm với cô ấy mà thôi…”
Lần này rốt cuộc Mạc Sâm cũng có phản ứng, cười khẽ một tiếng, tiếp nhận một chồng văn kiện Mạc Tam đưa tới, không chút lưu tình ném lên người cả hai.
Trang giấy thay nhau rơi rụng xuống, Eric liếc tới một góc, đồng tử bỗng nhiên phóng đại.
Gã run rẩy nhặt chúng lên.
Nhìn thấy đầu tiên chính là ảnh chụp của chính mình và đông đảo phụ nữ đang trêu đùa nhau, cùng với nội dung gã lén lút giao dịch với một số thế lực.
Còn có… Âm mưu tính kế sau khi giao dịch súng ống đạn dược sau lưng “Hắc Hồ”.
“A ——”
Ngay khi cả người Eric đang phát lạnh, Sharina đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai.
Gã chấn động, đảo mắt nhìn lại, thấy mấy tấm ảnh chụp bị em gái nhặt lên đã bay xuống, phía trên không ngờ chính là cô ta “Thân mật kết giao” cùng nhiều vị công tử quyền quý.
Không!
Xong rồi…
Trong lúc nhất thời, hai anh em đều xụi lơ trên mặt đất.
Mạc Sâm hờ hững nhìn trò hề của anh em hai người: “Những thứ này, tôi đã phái người tặng cho Quốc Vương tiên sinh của quý quốc một phần.”
Dứt lời, mặt hai người đã xám như tro tàn.
Trong gió đêm, giọng nam lạnh nhạt chậm rãi phiêu tán: “Nói vậy, hẳn ông ta cũng sẽ vì nhận thức mới về hai đứa con mình mà cảm thấy vui mừng.”
Nói xong, Mạc Sâm quay người lại, đang muốn rời đi.
“Shit!” Nháy mắt kia, Eric gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên bò lên, thẳng tắp nhằm về phía hắn.
Mạc Sâm căn bản không quay đầu lại, giơ tay về phía sau bắt lấy.
Trong chớp nhoáng, Eric còn chưa kịp phản ứng, yết hầu đã bị chế trụ gắt gao.
“Ách…” Gã hoảng sợ trừng lớn mắt, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.
Mấy chục giây sau, vị vương tử vùng Trung Đông này xụi lơ xuống.
Không rõ sống chết.
Tại chỗ, Sharina run rẩy, chỉ cảm thấy máu đông thành băng.
Trời!
Sao lúc trước cô ta lại coi trọng một ác ma như vậy chứ?
Mạc Sâm ngay cả nhìn cũng không nhìn, vẫn như cũ mang dáng vẻ quý công tử ưu nhã, dẫn theo mấy thủ hạ trở về hậu trường.
Vừa vào cửa, chợt thấy Vân Khuynh đi ra từ phòng thay đồ.
“Lăng.” Hắn đột nhiên gọi nàng.
“Ừm?” Vân Khuynh câu môi cười.
Lại không ngờ, giây tiếp theo.
Mạc Sâm đột nhiên giơ tay lên, hung hăng bổ về phía sau cổ nàng ——