Sharina đứng ở bên sân, quét mắt nhìn người xem đang bùng nổ, không khỏi khoanh hai tay, trào phúng nói.
“Múa lộ liễu như thế, đúng là không biết liêm sỉ!”
Ngay lúc nói, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới ——
Cái gọi là vũ điệu cổ xưa cải tiến của cô ta, kỳ thật cũng mang hơi hướng gợi cảm bại lộ.
Vốn dĩ, vũ công múa vũ điệu cổ xưa của Jobhan có quy định là phải che mặt, bao đến kín mít…
Nhưng giờ phút này, vị công chúa vùng Trung Đông vốn dĩ nên tuân theo nguyên tắc “Nghiêm dĩ luật kỷ, khoan dĩ đãi nhân*”, lại dường như đã quên mất điểm này.
*Nghiêm dĩ luật kỷ, khoan dĩ đãi nhân (寬於律已、嚴於律人): Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là nghiêm khắc với bản thân nhưng lại khoan dung với người khác.
Hừ.
Chỉ sợ kỹ năng múa của cô ả kia rách nát nên mới muốn dùng phương thức này để tăng thêm điểm… Loại thủ đoạn nhỏ này, đúng thật là ghê tởm!
Sharina càng nghĩ càng khinh thường, đôi mắt đẹp của cô ta vừa chuyển, dư quang đúng lúc liếc tới Eric đang lo lắng sốt ruột bên cạnh, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Anh cả đúng là không có tiền đồ, thế mà lại bị cô ả kia mê hoặc.
Có điều…
Chờ cô ả kia bị “Mạc” vứt bỏ, để anh cả thu làm đồ chơi cũng được…
Sharina đột nhiên “Linh quang chợt lóe”, lại nhìn về phía quý công tử tuấn mỹ vô trù trên hàng ghế đầu kia, trong mắt tràn đầy si mê và không cam lòng.
Người đàn ông xuất sắc như vậy, tất nhiên phải để hắn lĩnh hội được mị lực nữ tính chân chính của cô ta.
Bất luận là tiểu bạch kiểm ác ôn kia, hay là tiện nhân không dám lộ mặt này, căn bản đều không xứng với hắn!
Rất nhanh…
Cô ả kia cũng là tìm đường chết, dám chọn điệu múa bại lộ như vậy, đợi lát nữa xem xong, “Mạc” tất sẽ ghét bỏ cô ả!
Sharina nghĩ, tràn đầy tự tin.
Mà trên thực tế ——
Ghét bỏ tất nhiên là không có khả năng.
Nhưng lúc này, nhìn ống thép được nâng lên, thần sắc của Mạc Sâm lại đột nhiên trở nên quỷ quyệt khó lường.
Đám Mạc Nhất xung quanh cũng không dám nhìn lão đại nhà mình, ngay cả bên “Hắc Hồ” cũng đều bị áp suất thấp đột nhiên phát ra gây áp lực.
Lại nhìn trộm, người đàn ông ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi, biên độ trên môi mỏng càng thêm mê người, tư thái vẫn hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.
Nhưng… nhưng mà chính vì vậy, mới càng dọa người đó biết không!?
Nên biết rằng, nháy mắt khi suy đoán có thể là “Múa cột”, bọn họ đều bị chấn kinh đến sắp nứt ra.
Để ý đến vị này, vẫn còn khí định thần nhàn như thế, sao có thể chứ!?
Trong lúc nhất thời, đám người Mạc gia thậm chí còn muốn suy xét xem đợi lát nữa có nên ra tay tiêu diệt đạo cụ biểu diễn, hay là giải quyết tất cả người xem hay không…
Còn người trong “Hắc Hồ”, lại suy nghĩ có nên điều máy bay trực thăng lại đây không.
Lỡ như đợi lát nữa lão đại diễn xong, Mạc gia muốn xử, cũng có cái chuẩn bị…
Tóm lại, lúc này, đoàn người hai bên đều tinh thần không tập trung.
Mà mục tiêu nguy hiểm được bọn họ lo lắng —— Mạc Sâm, chỉ bình tĩnh nhìn lên đài.
Tiểu hỗn đản này.
Nếu dám cho hắn một sự kinh hỉ như vậy…
Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng gõ đầu gối, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ánh sáng đen tối không rõ.
…
Không đề cập tới phản ứng của mấy người dưới đài.
Lại hơn mười phút sau, hết thảy cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Màn sân khấu màu đen chậm rãi được kéo ra.
Song, ánh vào mắt người xem, lại không phải là bố trí để múa cột như trong tưởng tượng.
Ngược lại, còn kỳ dị khiến người ta ngạc nhiên ——
Chỉ thấy trên sân khấu, thế mà lại đặt một cái cây to lớn tuyệt đẹp bằng băng!
Hoàng hôn đã sắp tắt, chỉ còn vài ánh chiều tà cuối cùng chiếu rọi lên băng, như ẩn như hiện.
Đột nhiên, dường như có một thân ảnh mảnh khảnh mơ hồ thoáng hiện ra.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, không đợi mọi người thấy rõ, liền xuất hiện trên cái cây bằng băng cạnh sân khấu.
Lúc này, ánh sáng ảm đạm, trong chốc lát đã trở nên sáng ngời.
Cảnh tượng trên sân khấu cũng dần dần hiện ra trước mắt người xem.
Mà, thời điểm Vân Khuynh cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người cũng là lúc, quảng trường to như vậy, thoáng chốc trở nên yên tĩnh ——
Chỉ thấy nàng cao vút đứng giữa băng, khăn che mặt màu trắng che nửa bên mặt, trên người là một bộ thủy tụ vũ y* thanh nhã được cải tiến.
Không huyền bí như lúc vừa xuất hiện, mà là một loại kinh diễm khác.
Trong không khí yên lặng vài giây.
Thừa dịp lúc này, Vân Khuynh vờn quanh bên cạnh ống thép, tay phải giữ lấy tay áo, hơi che đi một nửa gương mặt mình.
Quang ảnh kiều diễm dừng trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân của nàng, hiện ra vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Khúc nhạc ưu nhã không biết vang lên từ khi nào, chính là khúc đàn cổ nổi danh của Trung Quốc.
Trong tiếng nhạc, Vân Khuynh chậm rãi buông tay áo.
Nháy mắt khi gương mặt tuyệt mỹ hiển lộ ra, nàng câu môi cười, mị hoặc cực hạn.
Dưới đài tức khắc truyền đến một trận hút không khí.
Nhưng mà, không đợi mọi người từ trong sự kinh diễm này phản ứng lại, mỹ nhân giữa băng thoáng chốc đã chuyển động!
Giữa một mảnh kinh hô, Vân Khuynh bám vào ống thép, nhanh chóng xoay lên!
Rất nhanh, nàng đã treo ở không trung.
Vân Khuynh đứng chổng ngược, nhẹ nhàng hít một hơi.
Tiếp theo, một tay nàng bám lấy ống thép, cong eo, ưu nhã xoay tròn.
Cùng với tiết tấu cầm khúc, động tác của nàng cũng không ngừng biến hóa, chuyển động liền mạch lưu loát.
Ngọc thụ lan chi, quang ảnh di động, mỹ nhân trên băng kia tựa như trích tiên.
Tình cảnh này khiến người xem dưới đài không khỏi bị chấn động, cũng không hẹn mà cùng an tĩnh xem.
Thỉnh thoảng, chỉ có tiếng tán thưởng nho nhỏ truyền đến.
Cầm khúc dần dần tới cao trào, trong mắt Vân Khuynh sắc bén chợt lóe, bỗng nhiên xoay dần xuống.
Nháy mắt khi sắp hạ xuống đáy ống thép, nàng đột nhiên vươn tay phải, xẹt qua băng đài, cầm thứ gì đó lên.
Giây tiếp theo, có người xem thấy được rõ ràng, vũ công tinh linh trên đài kia đột nhiên vung tay áo, dường như là ném mạnh cái gì đó xuống đài.
Có người không rõ nguyên do nhíu mi.
Hàng phía trước, Mạc Sâm đang ngồi ngay ngắn, đồng tử co rụt lại: Thứ kia hình như là… Đá lửa?
Hắn nheo mắt lại.
Quả nhiên, chợt thấy cái cây băng đẹp đẽ đang dựng đứng dưới đài kia, thế nhưng ——
Bốc cháy lên một ngọn lửa!
Hiện trường tức khắc ồ lên, thậm chí còn có người khiếp sợ đứng lên.
Trên đài băng, Vân Khuynh lại câu môi cười.
Trong chớp nhoáng, nàng tung người, mượn trụ ống thép, lại lần nữa xoay dần lên.
Dưới chân là ngọn lửa đang cháy hừng hực, nhanh nhẹn nhảy múa!
Lúc này, cầm khúc dần dần mãnh liệt.
Động tác của Vân Khuynh, cũng không hề như chậm rãi như trước nữa.
Dưới sức ảnh hưởng của băng và lửa, nàng bám lấy ống thép, cấp tốc xoay tròn trên không, nhảy múa.
Dưới đài, đã là một mảnh kinh hô!
Rốt cuộc, âm nhạc đến lúc kết thúc.
Vân Khuynh đã đến đỉnh cao nhất của ống thép, duỗi ra dáng người ưu mỹ nhất.
Rồi sau đó, nàng hơi dùng lực, chậm rãi trượt xuống.
Lúc này, ánh lửa đã tới gần đài băng, mắt thấy, sắp lan về phía thân ảnh đang nhảy múa!
Giữa sân, không ít người xem đều khẩn trương ngừng hô hấp.
Nhưng, ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, thân hình mảnh khảnh lay động, tựa như phiêu diêu lạc vũ, lại một đường xuyên liệt hỏa cuồng châm!
Cuối cùng, nàng đứng yên trước mặt mọi người, khom người hạ màn cảm tạ.
Giữa lửa và băng, đỏ và trắng, nàng quả thực đẹp đến nỗi khiến người ta quên cả hô hấp.
Song, giây tiếp theo.
Nháy mắt khi Vân Khuynh đứng dậy kia, gió đêm phất qua, mạng che mặt vì khiêu vũ mà có hơi lỏng lẻo chợt nhoáng lên, thông qua màn hình LED lớn, cực kỳ rõ ràng chiếu lên.
Chớp mắt đó, phần lớn người xem đều trừng lớn mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Hàng phía trước, ánh mắt người đàn ông tuấn mỹ đột nhiên trầm xuống.
Tóm lại trước mắt bao người, mạng che mặt của Vân Khuynh dường như sắp bay xuống ——