Vân Khuynh bị ép ngẩng đầu, càng thêm đối diện gần với khuôn mặt tuấn tú kia --
Một đôi mắt thâm thúy đang nhìn nàng, sự lạnh nhạt từ trước đến nay lại bỗng dưng trở nên u ám.
Môi mỏng của người đàn ông khơi mào lên một độ cung quỷ quyệt, tóc mai trên trán có chút hỗn độn, cổ áo sơ mi rộng mở, cả người có vẻ tà khí mười phần.
Quả thực là hormone bạo phát.
Vân Khuynh nhướng mày, giơ tay kiềm chế cổ tay hắn: "Đây xem như là anh chính thức thổ lộ?" So với "Luận tính hướng" hàm súc lần trước, đây quả thực là trắng trợn đến lộ liễu.
Nàng nói, dời tầm mắt đi, nhìn ngắm một phần cánh máy bay gần cửa sổ.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lúc này nhìn lại, chỉ thấy bầu trời đêm một mảnh đen nhánh như mực, có ánh sao nhỏ vụn rơi trên đó, tựa như những điểm màu sắc khác nhau, đẹp không sao tả xiết.
"Phải." Vân Khuynh đang có chút kinh ngạc cảm thán, người đàn ông lại trầm thấp nở nụ cười đáp.
Nàng hoàn hồn trong chớp mắt, ý vị không rõ mà cười: "Dùng loại phương thức bắt cóc này?"
Nghe vậy, Mạc Sâm nhướng mày, nghiêng mắt, khóe mắt hơi nhếch lên, hiện ra một sự sinh động phong lưu và gợi cảm: "Đúng vậy, nếu em không đáp ứng, liền ném em từ độ cao mười ngàn mét xuống..."
Hắn thấp giọng "Uy hiếp", hơi thở phả bên tai Vân Khuynh.
Nàng câu môi cười: "Lưu, manh." Cũng không trực tiếp đáp lại, ngược lại nói: "Rốt cuộc là đi đâu?"
Giây tiếp theo.
Mạc Sâm nâng mắt, ý vị không rõ liếc nhìn nàng một cái: "Gặp gia trưởng."
!?
Vân Khuynh lập tức ngẩn ra.
Bỗng dưng, nhớ tới vị quốc vương Windsor kia gầm nhẹ trong điện thoại: Đại thọ tháng sau, dẫn người trở về...
Nàng nghĩ, Mạc Sâm vừa lúc bổ sung một câu: "Sinh nhật của ông ngoại là ngày một tháng chín."
Vân Khuynh: "..."
Nàng không khỏi ngừng lại, mới nhớ tới, hôm nay là ngày ba mươi mốt tháng tám, vậy chẳng phải là... Ngày mai!?
Tiết tấu gặp gia trưởng này, cũng quá đột ngột đến không kịp phòng ngừa...
Nhẹ hít vào một hơi, nàng nhìn vào mắt hắn, đột nhiên cười: "Anh chắc chứ? Cháu dâu mà lão gia tử muốn, hẳn là nữ đi?"
Vân Khuynh cố ý xấu xa nói --
Lúc mới vừa ngồi dậy, nàng liền từ trạng thái của thân thể mà phán đoán ra: Thời gian hôn mê năm phút đồng hồ, quần áo cũng coi như chỉnh tề, nghĩ chắc người nào đó vẫn chưa kịp làm cái gì...
"Em không phải sao?" Song, còn chưa chờ Vân Khuynh cười thầm xong, Mạc Sâm nhướng mày, đột nhiên nói.
Ánh mắt nàng thoáng chốc chợt lóe, theo bản năng phản bác: "Ai nói?" Sau đó lại cực kỳ thản nhiên nói: "Trước đó đã nói sẽ cho anh một sự " kinh hỉ ", nên mới giả nữ trang... Sao nào, không phải thật sự bị lừa rồi chứ?"
Vân Khuynh mặt không đỏ tim không loạn, cảnh giới nói dối đạt đến mức cao tuyệt đối.
Mạc Sâm bình tĩnh nhìn nàng, cười nhạt không nói, vẻ mặt lại mười phần chắc chắn.
"Được rồi... Sao anh biết?" Rốt cuộc, vẫn là Vân Khuynh dời mắt đi, thả ra nói.
Hắn nhất thời không đáp lại, ngược lại còn vặn mặt nàng qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong dư quang của nàng, có thể thấy rõ được sao trời bên cửa sổ, mê hoặc tâm hồn người; mà trong đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông cũng như chứa đầy sao trời, đen nhánh, lại lấp lánh.
Bị nhìn như vậy, quả thực giống như đang rong chơi giữa sao trời, mê say choáng váng.
Cho đến khi, trong lòng Vân Khuynh khẽ động, hiếm khi ngoan ngoãn yên tĩnh, chờ đợi đáp án của hắn.
Thấy thế, môi mỏng của Mạc Sâm hơi nhếch lên, đột nhiên hiện lên một nụ cười bỡn cợt.
Hắn rất nhanh đã nâng người lên, rồi lại ấn thân thể nàng xuống, dần dần, cực chậm, lại áp xuống lần nữa...
Trong quá trình thong thả này, Vân Khuynh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của người đàn ông.
Hàng mi nhỏ dài rậm không dấu vết rũ xuống, quả thực như muốn trêu chọc đến đáy lòng nàng.
Cho đến khi chỉ còn lại khoảng cách một lóng tay vi diệu, Mạc Sâm mới đột nhiên dừng lại.
Lúc này, hai người hầu như đã mặt dán mặt, hơi thở giao hòa, hắn đột nhiên vươn tay, đầu ngón tay thon dài thăm dò từ xương quai xanh của Vân Khuynh, đột nhiên không kịp phòng ngừa, liền gần sát ngực nàng.
Sau đó, người đàn ông này kề sát bên tai nàng, cho nàng một đáp án tuyệt đối không thể tưởng tượng được --