Vừa dứt lời, tầm mắt Thái Hậu dời trở về, nhìn con trai hoàng đế của mình trước mắt, trong mắt hiện lên sự vừa lòng và kiêu ngạo cực hạn.
Giây lát sau, bà ta lại kéo tay Ân Diệp, thương tiếc mà cảm thán nói.
“Mới chỉ mấy tháng không gặp, sao ai gia thấy dường như Hoàng Thượng gầy đi rất nhiều? Do xử lý chính sự quá mức vất vả? Hay là…”
Thái Hậu nói, lại đem ánh mắt chuyển về phía một đám cung phi, trong lời nói là ý vị trách móc rõ ràng.
Nhưng, nháy mắt khi nhìn sang chỗ đám tần phi đang đứng kia, bà ta không khỏi dừng lại.
“Hoàng hậu? Ngươi…”
Thái Hậu nhìn về phía Vân Khuynh một thân tôn quý nhất kia, sao khi kinh ngạc với mỹ mạo này, nội tâm lại nhíu chặt lông mày.
Trên thực tế, từ sau khi Ân Diệp đăng cơ, bà ta liền trực tiếp đến Ngũ Đài Sơn lễ Phật, trong ba năm, ngoại trừ sinh thần của nhi tử, cũng không về kinh.
Ngay cả lúc trước, khi định ra Hoàng hậu cho Ân Diệp, đều là truyền chỉ từ Ngũ Đài Sơn.
Khi hai người đại hôn, tất nhiên cũng chưa từng tham dự.
Bởi vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy vị chất nữ bà con xa xuất thân từ dòng chính Tưởng thị này.
Mà Thái Hậu vốn xuất thân từ chi thứ của Tưởng gia, mặc dù sau này được tôn vị, nhưng vẫn không nâng đỡ một nhà chi thứ kia —— Loại gia tộc quyền thế như Tưởng thị từ trước đến nay đích thứ rõ ràng, trong đó lực lượng kiên cố nhất hầu như đều tập trung ở dòng chính.
Cho nên, lúc trước Thái Hậu mới có thể lựa chọn đích nữ Tưởng thị làm con dâu.
Lại không ngờ.
Vị Hoàng hậu lớn lên ở Bắc Mạc này lại tuyệt sắc như thế.
Nhưng quá mức quyến rũ, thì ra cái bộ dáng gì?
Trong lòng Thái Hậu khinh thường một tiếng, nhưng thấy Ân Diệp có vẻ vắng vẻ Vân Khuynh, không khỏi cao hứng lên.
Con trai hoàng đế mà bà ta nuôi lớn, trước sau đều ổn trọng.
Nghĩ, Thái Hậu đánh giá Vân Khuynh vài lần, mới không lạnh không nhạt nói.
“Hoàng hậu phải không? Hoàng Thượng ngày thường chính sự vất vả, ngươi quản lý hậu cung, càng nên quan tâm hơn mới đúng. Phải làm tấm gương tốt, hành trang giản lược, chớ có phô trương…”
Bà ta nói, Vân Khuynh bất động thanh sắc rũ mắt, dư quang đảo qua vị phụ nhân tôn quý nhất trong cung này ——
Ánh mắt xẹt qua khuôn mặt mỹ lệ được bảo dưỡng tỉ mỉ kia… cả người ăn mặc cực kỳ xa hoa, trong lòng cười nhạt.
Mấy phút sau, chờ lần răn dạy này rốt cuộc cũng xong, Vân Khuynh chỉ nhàn nhạt trả lời “Dạ”, sau đó không nói gì nữa.
Lập uy mất đi hiệu lực, nhất thời Thái Hậu nghẹn họng.
Bà ta đang muốn phát tác, lại nghĩ đến thân phận đích nữ Tưởng thị của nàng, cuối cùng lại nhịn xuống.
Không ngờ.
Ngay sau đó, một giọng nữ quen thuộc vang lên, gãi đúng chỗ ngứa của bà ta ——
“Lời vàng ngọc của Thái Hậu, thần thiếp nghe xong, quả thật thụ giáo vô cùng.”
Đúng là Tưởng Uyển Tư, nàng ta cười, tiến lên vài bước, vô cùng tự nhiên đặt tay lên tay Thái Hậu, thân thiết nói.
“Mẫu hậu, người còn nhớ rõ tần thiếp không?”
“Ngươi…”
Thái Hậu nhìn nàng ta, thấy tư thái nịnh hót, nhưng cũng không truy cứu tội bất kính này, đánh giá nhiều thêm vài lần, từ trong trí nhớ nhảy ra sự tồn tại của Tưởng Uyển Tư ——
Còn không phải là tiểu cô nương cùng tộc hai năm trước gặp ở Ngũ Đài Sơn kia ư?
“Thì ra là ngươi.”
Thái Hậu gật đầu, nhớ tới dáng vẻ một lòng cầu nguyện vì hoàng gia của nàng ta lúc trước, thái độ lại hoàn toàn trái ngược với Vân Khuynh, nhất thời vừa lòng với Tưởng Uyển Tư vô cùng.
“Không ngờ chất nữ bà con xa này của ai gia cũng thành phi tần của Hoàng Thượng, thật đúng là duyên phận!”
Thái Hậu mỉm cười nói, Ân Diệp nghe vậy lại kinh ngạc: “Mẫu hậu từng gặp qua Uyển Tư sao? Nàng ấy chưa bao giờ nhắc tới…”
Hắn ta kinh hỉ nói, Thái Hậu cũng nói ra.
Một bên, Tưởng Uyển Tư che miệng mà cười, dư quang liếc đến dáng vẻ hoặc kinh ngạc hoặc cực kỳ hâm mộ của mọi người, trong lòng tự đắc.
Tựa như lơ đãng, tầm mắt nàng ta vừa chuyển, lại rơi trên người Vân Khuynh đang bị “Vắng vẻ”, đưa đến một ánh mắt thị uy.
Vân Khuynh gợn sóng bất kinh nhìn lại, bình tĩnh như lúc ban đầu.
Tưởng Uyển Tư bị mất mặt, hậm hực thu hồi ánh mắt, tiếp tục trình diễn tiếc mục “Một nhà ba người, hoà thuận vui vẻ”.
Mọi nơi, mọi người đều là nỗi lòng phức tạp.
Trong góc.
Lâu Ẩn đứng yên, nhìn đến chỗ Thái Hậu, ánh mắt âm lãnh đến cực điểm.
Nhưng, chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.
Thời khắc khi tầm mắt của hắn dời đi xa xa đối diện với cặp mắt phượng dường như có ý vị trấn an kia, không khỏi cong môi lên.
Ánh mắt hai người xa xa chạm vào nhau trên không trung.
Bên môi Vân Khuynh đột nhiên giương lên một độ cung thần bí ——
Thái Hậu hồi cung, tiệc mừng thọ của thiên tử sắp diễn ra.
Nàng biết, bước ngoặt đoạt vị, đã sắp đến rồi!
*
Theo việc Thái Hậu hồi kinh, vào ở Từ Ninh cung, hậu cung vốn không yên tĩnh càng thêm sóng ngầm kích động.
Đầu tiên là lời đồn ái muội liên quan đến Thái Hậu và quyền hoạn Lâu Ẩn, lại lần nữa bị lặng yên nhắc tới ——
Lời đồn này, sau khi Thái Hậu mấy lần đơn độc triệu khiến Lâu Ẩn đến Từ Ninh cung, càng truyền càng lớn.
Tiếp theo, là về việc Hoàng hậu và Tưởng tần tranh phong ——
Mặc dù bối cảnh của Hoàng hậu thâm hậu, nhưng từ khi tiến cung đến nay, chưa bao giờ được sủng hạnh, may mà quyền uy của chấp chưởng Lục cung rất lớn, không ai dám khinh thường.
Nhưng sau khi Thái Hậu trở về, dù chưa thu hồi quyền chưởng quản của Hoàng hậu, nhưng vẫn đối xử với vị con dâu chính quy này không mặn không nhạt, ngược lại còn có vẻ rất yêu thích Tưởng tần. Cộng thêm sự sủng ái của đế vương, mấy ngày nay danh tiếng của Tưởng Uyển Tư nổi bật vô cùng.
Thậm chí cung nhân còn đồn đãi, nàng ta mới là “Hoàng hậu vô hình”…
Cuối cùng, chuyện nóng nhất mấy ngày nay vẫn là tiệc mừng thọ thiên tử —-
Vô số cung phi vắt hết óc, muốn dâng lên một phần hạ lễ đặc biệt, mong được Ân Diệp coi trọng.
Từ Ninh cung.
Tưởng Uyển Tư ngồi phía dưới Thái Hậu, hai ngày nay đàm luận, cũng chính là một đề tài này.
“Mẫu hậu, người nói xem, thần thiếp nên tặng cái gì thì được đây?”
Thái Hậu liếc mắt nhìn nàng một cái: “Trang trọng là được. Còn lại, ai gia sẽ tạo thế cho ngươi.”
“Dạ.”
Tưởng Uyển Tư đáp, lại thấp giọng nói.
“Mẫu hậu, Tưởng gia bên kia…”
Nghe vậy, tàn khốc trong mắt Thái Hậu chợt lóe: “Gấp cái gì? Thế lực dòng chính hiện giờ lớn như vậy, sao có thể dễ dàng chèn ép…”
Bà ta nói vậy, nhưng cũng có chút nôn nóng.
Không tồi.
Lúc này, hai người đã bắt đầu mưu đồ bí mật, chèn ép Tưởng gia, đoạt lấy thế lực dòng chính.
Kỳ thật, vốn dĩ Thái Hậu cũng không dám có ý tưởng này, nhưng sau khi Tưởng Uyển Tư ám chỉ liên thủ mới hạ quyết tâm.
Hai người xuất thân chi thứ Tưởng thị này, âm thầm lập kế hoạch ——
Trước tiên muốn tìm cơ hội phế Vân Khuynh, sao đó lại trị tội dòng chính Tưởng thị!
Hết thảy, đều là vì quyền lực.
…Có điều, Tưởng Uyển Tư càng nghĩ nhiều hơn, theo nàng ta, những mưu đồ này kia của mình, càng là vì Ân Diệp.
Có sủng hạnh, có hậu đài, có quyền thế, nàng ta mới có thể trở thành đầu quả tim của hắn ta, chân chính trở thành Hoàng hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Đương nhiên, bản thân Ân Diệp, cũng phải luôn tốt, không ngừng sủng ái nàng ta…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tưởng Uyển Tư đại biến, rốt cuộc lại nghĩ đến màn cung biến ở kiếp trước.
“Mẫu hậu!” Dưới sự kích động, nàng ta không khỏi buột miệng thốt ra: “Lâu Ẩn người này, nhất định phải trừ!”
“Ngươi nói cái gì?!”
Thái Hậu ngạc nhiên, biểu tình thoáng chốc trở nên đáng sợ vô cùng.
Tưởng Uyển Tư trông thấy bộ dáng này, trong lòng cả kinh, giây lát sau, vẫn nỗ lực trấn định lại, châm chước tìm từ nói.
“Mẫu hậu… Hắn chẳng qua chỉ là một tên thái giám, thần thiếp biết… Thâm cung tịch mịch, nhưng người, người chỉ là… Tìm hắn để góp vui, đâu nhất thiết phải là hắn…”
“Nói bậy nói bạ!”
Nhưng mà, nàng ta còn chưa nói xong, đột nhiên bị Thái Hậu lạnh giọng ngắt lời.
Vị phụ nhân tôn quý này thậm chí còn kích động đứng lên: “Cái gì mà góp vui?! Hắn là ai gia