Thái Hậu tức đỏ mắt, lời nói đến bên miệng, đang muốn bật thốt ra ——
Lại đột nhiên bị một giọng nữ già nua đánh gãy: “Thái Hậu nương nương!”
Tựa như sấm sét rung động, nháy mắt khiến bà ta cứng người.
Thái Hậu tựa như tỉnh mộng, suy sụp tê liệt ngã xuống ghế, nghẹn lại tất cả ngôn ngữ.
Trịnh ma ma mới vừa rồi gọi to vội tiến lên giúp bà ta thuận khí.
Phía dưới, Tưởng Uyển Tư ngơ ngác, nội tâm không khỏi suy diễn lung tung.
Chẳng lẽ, tên nịnh thần Lâu Ẩn kia được sủng ái như thế, là do vẫn còn là…
Nàng ta sợ hãi, đột nhiên lại nghe Thái Hậu khàn khàn nói.
“Nói nói, vì sao Lâu Ẩn… Nhất định phải diệt trừ?”
Trong nháy mắt, thái độ lại chợt biến!
Tưởng Uyển Tư nghe được câu hỏi âm trầm này, vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt tối tăm không rõ của Thái Hậu, càng cảm thấy cả người rét run.
“Ta, không… Thần thiếp… Thần thiếp cảm thấy…”
Nàng ta phun ra nuốt vào, nhất thời không biết phải nói như thế nào, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng.
“Sao vậy?” Thái Hậu thấy thế, sắc mặt càng thêm quỷ quyệt.
Tưởng Uyển Tư rốt cuộc chịu không được, nhắm mắt, bất chấp tất cả nói ra.
“Thần thiếp cảm thấy… Hắn có tâm tư muốn đoạt vị!”
Vừa dứt lời trong háy mắt, chỉ nghe được “Xoảng ——” một tiếng, Thái Hậu đánh vỡ chén trà.
“Đoạt vị?!”
Bà ta đột nhiên nở nụ cười, điên cuồng nói.
“Đoạt vị? Hắn là cái thân phận gì chứ!? Hắn chẳng qua chỉ là một tên thái giám, đã nắm trong tay quyền lực lớn như vậy còn chưa đủ hay sao!? Hắn làm sao dám, làm sao xứng!?”
…
“Ha.” Vào đêm, trong tẩm cung
Vân Khuynh nhìn tình báo trong tay, mới vừa cười lạnh ra tiếng, vị "Gian hoạn" nào đó liền ngựa quen đường cũ xông vào.
“Chuyện gì chọc nương nương không vui thế?”
Nháy mắt khi tiếng cười nhẹ vang lên, nàng cũng đồng thời được một vòng tay quen thuộc ôm ấp.
Trong nháy mắt kia, Vân Khuynh nhanh lẹ mắt mà che mật báo lại, một chữ cũng chưa rơi vào trong mắt người đến.
Lâu Ẩn thấy thế, ánh mắt chậm rãi lướt, hai tay siết chặt, càng dùng sức ôm vòng lấy nàng.
Trong lúc nhất thời, ai cũng không lên tiếng nữa.
Bầu không khí ấm áp lại lặng yên lan tràn.
…Vân Khuynh lẳng lặng nằm trong lòng ngực người yêu, đột nhiên cười khẽ lên.
Lâu Ẩn không xứng đoạt vị?
Nực cười.
Rõ ràng hắn là… địch thủ tranh đoạt quyền lực lớn nhất kiếp này của nàng.
“Lâu đại nhân.” Nghĩ đến đây, Vân Khuynh đột nhiên thu hồi nụ cười, âm thầm đùa giỡn một câu.
“Đêm khuya đến thăm, là muốn… Thăm dò bố trí của bổn cung sao?”
Lâu Ẩn hơi ngừng lại, cười nhẹ lên, phối hợp nói: “Nương nương tuệ nhãn như đuốc.”
Nói xong, hắn lại duỗi tay ra, vờ như muốn rút mật báo trong tay nàng.
Không phải nàng thật sự cảm thấy Lâu Ẩn sẽ đoạt lấy, nhưng nếu bởi vì đùa giỡn mà làm rách mật báo quan trọng muốn truyền cho Tưởng phủ này…
Nghĩ đến tình huống buồn cười kia, Vân Khuynh càng tăng thêm lực đạo, gắt gao bảo vệ cuốn giấy kia.
Lâu Ẩn nhìn dáng vẻ này của nàng, ánh mắt chợt lóe, xuống tay đoạt lấy.
Vân Khuynh đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Trong chớp nhoáng, Lâu đốc chủ có cấp độ càng cao siêu hơn, tất nhiên giành được thắng lợi.
“Chàng…”
Nàng không thể tin nổi, nhìn hắn, giữa mắt phượng lộ ra vẻ lên án.
Lại không ngờ, ngay sau đó.
Môi mỏng của Lâu Ẩn hơi cong lên, bỗng chốc nắm lấy hàm dưới của Vân Khuynh, cúi người, hung hăng cắn lên môi nàng.
Gió đêm từ ngoài cửa sổ phất qua.
Ánh nến leo lắt, ánh trăng hòa tan rải vào trong phòng, chiếu lên hai người đang ôm nhau, trên mặt đất có hai thân ảnh triền miên.
—— Lưu luyến vô cùng.
Hắn quý trọng ôm lấy nàng, thân mật hôn, bốc cháy lên nhiệt độ nóng bỏng.
Tờ mật báo kia bị hắn tùy tay ném sang một bên, không ai để ý tới.
Khụ.
Lâu đốc chủ dùng hành động làm sáng tỏ ——
Đêm khuya hắn đến thăm, đương nhiên không phải vì dò hỏi tình hình địch thủ, mà là vì…
Thâu hương trộm ngọc.
*
Sau khi nhận được tin Thái Hậu và Tưởng Uyển Tư mưu đồ bí mật muốn thâu tóm thế lực của dòng chính Tưởng gia, Vân Khuynh liền biết, thời khắc khiến gia tộc hạ quyết tâm đã tới rồi.
Thậm chí nàng còn âm thầm chỉnh sửa tình báo một phen, lôi cả Ân Diệp vào, truyền về Tưởng phủ ——
Quả nhiên.
Sau khi Tưởng Chấn Hào nhận được tin tức, lực bài chúng nghị *, tỏ thái độ kiên quyết ủng hộ nữ nhi đoạt vị.
* Lực bài chúng nghị (力排众议): là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là sau khi đã bàn bạc cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến. (Theo Baike)
Kể từ đó, một gia tộc Tưởng thị quyền thế, một lòng dốc sức vì “Đại nghiệp”.
Vân Khuynh tin tưởng, có thể dần dần khống chế các chi khác của gia tộc trợ lực…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Cùng lúc đó, một bước ngoặt đoạt vị khác, cũng sắp đến ——
Chính là… Tiệc mừng thọ thiên tử!
...
Lại qua mấy ngày, cuối cùng cũng đến sinh thần của Ân Diệp.
Chạng vạng hôm nay, trong cung thiết đãi thịnh yến long trọng, hoàng thân tôn thất, trọng thần trong triều và gia quyến, toàn bộ đều phải đến.
Thậm chí… Còn có các sứ thần từ các nước phụ thuộc ở biên cảnh đến.
Trong đó, thủ lĩnh bộ lạc Tây Lương Hồ Thành Hách và hòn ngọc quý trên tay hắn Hồ Tuyết Nhu, trở thành một tiêu điểm lớn ——
Lúc này, thọ yến còn cách ba khắc (45") mới khai tiệc.
Nhưng tân khách từ ngoài cung đến cũng đã đến hết, lục tục ngồi xuống.
Còn như đám phi tần trong cung, đa số còn đang trang điểm, người đến rải rác.
Nhưng thật ra Ân Diệp lại đã sớm đến hiện trường, hứng thú bừng bừng tiếp kiến sứ thần.
Bởi vậy lúc này, tuy người chưa đủ, nhưng không khí trong điện đã dần dần nóng lên.
Mà khi Hồ Tuyết Nhu mở miệng, chọc cười Ân Diệp liên tục, trong bữa tiệc càng là nghênh đón cao trào nhỏ.
Nhưng vì nàng ta có diện mạo kiều mị, vừa làm hành động này, không hề xấu xí chút nào, ngược lại còn ngọt ngào mười phần.
Thấy thế, cha Hồ Thành Hách lại giống như cả kinh, vội thấp giọng trách mắng: “Tuyết Nhu! Mau ngồi xuống…”
Lời còn chưa dứt, thiên tử ngồi phía trên lại khoát khoát tay.
“Không sao.”
Ân Diệp dịu dàng nói, trên thực tế, khi hắn vừa thấy mỹ nữ Tây Lương mới mẻ này uốn éo, chỉ cảm thấy phong tình động lòng người, trong lòng rung động.
Sao còn trách tội thất hay không thất lễ?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Ân Diệp dính trên mặt Hồ Tuyết Nhu, dư quang đảo qua thân hình đầy đặn, trong mắt không khỏi nhiễm sắc ***.
Bên kia, Hồ Tuyết Nhu bắt giữ vẻ mặt của hắn ta, trong lòng hiểu rõ, lại cố ý dậm chân.
“Hoàng Thượng, thần nữ vì tín nhiệm người, mới thành thật nói đến mức Đại Ân chê cười, sao người còn… chê cười thần nữ?”
Nàng ta mềm mại nói, thân hình nóng bỏng rung động, càng khiến Ân Diệp nhìn thẳng mắt.
“Là trẫm lỡ lời.” Hắn ta nhìn vưu vật cách đó không xa, thậm chí còn chủ động nhận sai.
Lại không chú ý, sắc mặt khó coi của tôn thất và triều thần, thậm chí có hoàng thân đã nhịn không được muốn mở miệng khuyên nhủ ——
Ngay sau đó.
Tiếng thông báo của nội thị chợt vang lên trước: “Thái Hậu nương nương giá lâm.”
Mọi người nhất thời chấn động, tất cả đứng lên, cung nghênh phượng giá của Thái Hậu.
Giây lát sau, chợt thấy nữ tử vận cung trang đỡ tay Thái Hậu, chậm rãi đi vào trong điện.
“Mẫu hậu.”
Ân Diệp lập tức bước lên phía trước, cầm một tay kia của Thái Hậu, đỡ bà ta vào chỗ ngồi.
Trên mặt Thái Hậu mang theo ý cười ung dung, ngồi xuống, rồi lại nhìn nữ tử vẫn luôn phụng dưỡng mình, ý bảo nàng ta ngồi ở bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, chúng khách khứa ghé mắt nhìn.
Hoàng thất thân thích kinh ngạc trong lòng.
Mà triều thần và ngoại sử vẫn chưa gặp qua cung phi nào, lại cho rằng…
“Hoàng Thượng, đây là Hoàng hậu của người sao?”
Mấy người mới vừa vào chỗ, Hồ Tuyết Nhu lại điệu đà mở miệng.
Nghe vậy, Ân Diệp sửng sốt.
Nàng ta lại lớn gan nói: “Nghe nói, Hoàng hậu là đệ nhất mỹ nữ Đại Ân. Vậy Hoàng Thượng, người cảm thấy, thần nữ so với Hoàng hậu của người thì như thế nào?”
Nói xong, Hồ Tuyết Nhu khiêu khích liếc nhìn nữ tử vận cung trang kia, ánh mắt nhìn về phía Ân Diệp lại là ái mộ mà nóng bỏng.
Ân Diệp chỉ cảm thấy mỹ nhân này đang vì mình mà ghen tị, trong lòng hưởng thụ vô cùng.
Mà mọi nơi, triều thần không rõ chân tướng đều vì nữ tử thô dã Tây Lương này mà nhíu mày thật sâu, đều là cười khổ.
Bởi vì —— bọn họ không thể không thừa nhận, một khi đã so, Hoàng Hậu Đại Ân nhà mình, thật đúng là… Thua.