Trong âm điệu ái muội cố ý kéo dài lộ ra ý cười nồng đậm, Lâu Ẩn ôm vòng lấy Vân Khuynh, trước sau vẫn bình tĩnh như cũ.
Rốt cuộc, vẫn là nàng nhận thua mà nói ra toàn bộ yêu cầu.
"Thử thuốc cho ta, được không?"
Nháy mắt khi vừa dứt lời kia, hắn ngẩn ra.
Ngay sau đó, lại thấy nữ tử trong lòng ngực không biết từ chỗ nào lấy ra một viên đan dược bóng loáng.
"Đây."
Vân Khuynh lấy một vật ra ngoài... Chính là giải độc đan tam phẩm.
Sau khi tiến vào thế giới này, những kỹ năng còn lại của nàng đã bị khóa, chỉ có 《 Y Kinh 》 đã học qua và giải độc đan tam phẩm đã đổi là dùng được.
Kỳ thật, trong mấy tháng này, Vân Khuynh đã nhiều lần âm thầm bắt mạch cho Lâu Ẩn.
Nàng phát hiện -- độc trên người hắn quỷ dị vô cùng, không biết bị trúng như thế nào, nhưng lại đang ở trong trạng thái không ngừng tan rã. Độc tố bài xuất ra vẫn một mực chồng chất trên khuôn mặt, không cách nào tan hết.
Vân Khuynh suy đoán, hẳn là Lâu Ẩn đã tìm được phương pháp giải độc, điều duy nhất không thể giải quyết, là dung mạo bị tổn hại.
Có điều, giải độc đan tam phẩm xuất ra từ hệ thống của nàng lại có thể thanh trừ toàn bộ độc dược của thế giới cấp thấp, đương nhiên, cũng có thể chữa khỏi "Di chứng" này.
Bởi vậy, Vân Khuynh vẫn luôn cân nhắc mãi --
Mặc dù nàng cũng không để ý diện mạo, nhưng thứ nhất là không đành lòng kiếp này người yêu đều phải mang mặt nạ da trước mặt người khác, thêm nữa là lo lắng trong thân thể hắn vẫn còn thừa độc tố, nên nàng vẫn lấy đan dược ra...
"Còn thù lao thì, thần dạy võ công cho nương nương được không?"
?
Đề tài chuyển biến quá nhanh, hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, một lát sau, mới tỉnh táo lại.
Ngược lại nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn -- Lâu Ẩn sẽ nhìn thấu mình lấy danh nghĩa thử thuốc để giải độc cho hắn, chỉ là không nghĩ tới, thù lao của hắn, lại là...
"Cái gì mà võ công?"
Ánh mắt Vân Khuynh hơi lâng lâng, hơi có chút tự tin không đáng nói đến.
Lâu Ẩn lại thấp giọng cười ra tiếng: "Lần trước, không phải nương nương phái người thu thập mấy quyển tu luyện võ công hay sao...?"
Vân Khuynh nghẹn lời.
Không nghĩ tới, đến cái này hắn cũng tra được.
...Khụ.
Xác thật, khi phần lớn kỹ năng đều không thể sử dụng, dưới tình huống võ nghệ của nguyên chủ lại không cao, Vân Khuynh có võ lực cao thành thói quen lại cảm thấy không khoẻ.
Mấy ngày nay, nàng vơ vét không ít "Võ lâm bí tịch" của thế giới này, chỉ là còn chưa kịp luyện, đã bị Lâu Ẩn nói toạc ra tâm tư.
"Phải."
Nếu đã bị phát hiện, Vân Khuynh cũng thẳng thắn thừa nhận: "Có điều, võ công của Lâu đại nhân có gì đặc biệt?"
"Thật ra, độc trên người thần, là do từ nhỏ luyện một loại độc công gây ra."
Vân Khuynh chấn động.
Lại nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Nhưng mấy năm trước, thần tìm được một bộ tâm pháp càng thượng thừa hơn, từ từ hóa giải độc công, mới dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nếu nương nương muốn tu luyện..."
Trong tiếng giảng giải, Vân Khuynh dựa vào trong lòng ngực người yêu, nghe miêu tả như vậy, trong lòng tiệm hiện lên một tia kinh ngạc.
Nàng không ngờ rằng...
Công pháp thượng thừa trong miệng Lâu Ẩn, cùng với kinh thư vô danh "Thuật tu đạo" ở thế giới cấp B lúc trước, là cùng loại. (Dương: TG8 vườn trường kinh tình ấy)
Mà nơi này, chỉ là thế giới cấp E, theo lý thuyết, không nên vượt cấp như thế mới đúng...
Vân Khuynh cân nhắc, bỗng dưng trong lòng chợt động.
Như vậy, kinh thư vô danh trong trí nhớ, có khi nào... Cũng có thể tu luyện ở thế giới này?
*
Sau lúc đó, Lâu Ẩn mang giải độc đan đi, nhất thời không có động tĩnh gì nữa.
Vân Khuynh cũng không chủ động đề cập đến chuyện giải độc, chỉ là âm thầm theo hắn học võ công, đồng thời, cũng thử tu luyện kinh thư vô danh.
Khiến nàng kinh hỉ chính là, không đến nửa ngày, vậy mà hai công pháp đều có hiệu quả.
Lúc Vân Khuynh cảm thấy trong cơ thể dường như sắp tụ được linh lực cũng là lúc, trong cung nghênh đón một việc trọng đại --
Trước một tháng sinh thần của thiên tử, Thái Hậu lễ Phật ở Ngũ Đài Sơn sắp hồi cung.
Vì thế, Ân Diệp hạ chỉ, thân thích hoàng tộc, cần phải đến ngoài cửa cung nghênh đón.
...
Mấy ngày sau.
Thời điểm Thái Hậu về kinh, sắc trời mây mù mấy ngày nay cũng khẽ biến chuyển.
Trước cửa cung, mọi người kính cẩn đứng yên, đều nín thở tập trung.
Đứng ngay ngắn theo cấp bậc phẩm vị, cơ bản không có bất cứ sự vượt khuôn nào, ngoại trừ --
Hoàng Thượng đứng phía trước nhất, bên cạnh đang nắm tay, không phải Hoàng hậu, mà là một vị ái tần.
Trong lúc nhất thời, nhóm tông thân cúi đầu, đều âm thầm nhíu mày.
Nhưng, Ân Diệp lại lập tức ôm eo Tưởng Uyển Tư, không chút để ý.
Mà Vân Khuynh đứng cách vị thiên tử này ba bước xa thấy thế, trong mắt hiện lên trào phúng.
...Qua một lúc lâu sau.
Phượng liễn hoa lệ dưới sự bảo vệ của cấm vệ quân, cuối cùng cũng đã đi đến.
Một lát sau.
Lúc thái giám xướng lên, phượng liễn ngừng lại trước cửa cung.
Giây lát sau, một vị mỹ phụ ung dung được thị nữ dìu lấy, từ trên liễn giá bước xuống.
Ân Diệp lập tức tiến lên đón.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Cung phi, tôn thất phía sau, cũng lập tức đi theo hành lễ.
"Cung nghênh Thái Hậu hồi cung."
"Được rồi. Mau đứng lên đi." Thái Hậu vội nâng Ân Diệp dậy, nói với thân thích hoàng thất có liên quan: "Đều đứng dậy đi, không cần đa lễ..."
Bà ta nói, nhìn chung quanh một vòng, lại chưa chú ý tới dị trạng bên cạnh Ân Diệp, ngược lại, giống đang tìm người nào đó, trước mặt mọi người băn khoăn một vòng.
Trong đám người, ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, tầm mắt theo cử động của ánh mắt bà ta, không có gì bất ngờ xảy ra, dừng lại ở --