Thanh âm long trời lở đất, mọi người trong điện đều ngạc nhiên.
Ân Diệp càng không thể tin nổi, sắc mặt biến ảo, lúc xanh lúc trắng.
“Nói bậy!” Trong một mảnh tĩnh mịch, Như Ý vội đứng ra biện bạch cho chủ tử.
Tưởng Uyển Tư cũng nâng mặt lên, nghiêm túc nói.
“Hoàng Thượng minh giám, thần thiếp và Lý ma ma chưa bao giờ lui tới…”
Lời còn chưa dứt, Trương ma ma bên kia lại khóc lên kinh thiên động địa.
“Đúng vậy, là, là Tưởng tần! Nàng ta để Lý ma ma làm cầu nối, hứa hẹn với lão nô, sau khi việc thành, sẽ cứu phụ mẫu đang bị lưu đày của lão nô ra, lão nô lúc này mới giả vờ làm chứng…”
Bà ta run giọng kêu, theo bước của Lý ma ma, chân tướng chấn động lại tiến thêm một bước ——
Một nhà Liễu Bác Viễn bị chém đầu, thân thích của Trương ma ma đều là gia nô ký tên bán đứt, tội có liên quan dù chưa đến mức phải chết, nhưng lại trốn không khỏi vận mệnh lưu đày. Vì một nhà phụ mẫu, lúc này Trương ma ma mới động tâm tư, bán đứng Huệ phi, mưu hại Hoàng Hậu…
“Không sai! Hoàng Thượng! Lão nô chỉ là người truyền lời, căn bản không biết âm mưu của Tưởng tần và Trương ma ma, Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng…”
Trương ma ma khóc lóc, Lý ma ma cũng vội không ngừng đuổi kịp.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu rên của hai vị lão phụ vờn quanh trong điện, trò khôi hài ý vị mười phần.
“Đủ rồi!”
Rốt cuộc, Ân Diệp cũng không nhịn được gầm ra tiếng.
“Người đâu! Lấp kín miệng hai lão già này lại, đưa đến Đại Lý Tự nghiêm thẩm!”
“Dạ.” Mấy thái giám bên người lập tức lĩnh mệnh.
Một lát sau, hai ma ma phạm tội bị giải xuống, trong điện tức khắc khôi phục an tĩnh.
Nhưng mà, tâm tình của thiên tử, vẫn chưa theo đó mà chuyển biến tốt đẹp nửa phần.
Nhất thời, cả người Tưởng Uyển Tư run lên, cảm thấy không ổn.
Đoạn tuyệt đường lui lại xông ra!
Trong chớp nhoáng, nàng ta hạ quyết tâm, chủ động nâng tay lên, bắt lấy cổ tay nam nhân, càng siết chặt về phía cổ mình!
“Ách…”
Khoảnh khắc đó, Ân Diệp sửng sốt, giây lát sau, khi Tưởng Uyển Tư kêu đau, mới đột nhiên tỉnh lại.
Hắn ta vội ném nàng ta ra: “Ngươi điên rồi?”
“Khụ…” Tưởng Uyển Tư gian nan ho khan, mềm mại ngã xuống.
“Uyển Tư!” Ân Diệp vội tiếp được nàng ta.
Tưởng Uyển Tư nằm xụi lơ trong vòng ôm của đế vương, bên môi kéo ra độ cong chua xót, giọng nói khàn khàn.
“Nếu Hoàng Thượng không, không tin, thần thiếp có thể lấy cái chết chứng minh… Người, người là... thần thiếp thần… Thần thiếp… Sao, có thể hại ngài?”
“Uyển Tư, đừng nói nữa!”
Ân Diệp quát, lại nghĩ tới chuyện nàng vì mình mà hướng Phật Tổ cầu nguyện, càng cảm thấy thương tiếc.
Tưởng Uyển Tư thấy thế, càng nhìn sâu vào trong mắt hắn ta, thừa thắng xông lên.
“Hoàng Thượng… Tam, Tam Lang, chàng, chàng tin thần thiếp không?"
“Trẫm tin! Đương nhiên tin!” Ân Diệp nhìn nàng ta, chỉ cảm thấy vô cùng chấn động, hoài nghi đều tiêu tan hết.
Thành công!
Gánh nặng trong lòng Tưởng Uyển Tư được giải trừ, dùng sức nặng ra một nụ cười suy yếu, lại chuyển sang bộ dạng hô hấp khó khăn, cố gắng đạt tới duy mĩ đến mức “Choáng” ——
Nhắm mắt lại, nàng ta tựa như lơ đãng thoáng nhìn về phía Vân Khuynh, trong mắt hạnh hiện lên một tia tự đắc.
Chờ mà xem, tỷ tỷ.
Sống lại một đời, địa vị tôn quý nhất hậu cung, trái tim của thiên tử… Cuối cùng, đều sẽ là của ta!
“…Uyển Tư!”
Bên cạnh, Ân Diệp thấy hồng nhan hôn mê, lớn tiếng rít gào nói: “Người đâu, mau đến đây!”
Trong điện thoáng chốc binh hoang mã loạn.
Cung nhân tùy hầu vì ái phi của thiên tử mà bận rộn; các phi tần còn lại im lặng không nói, trong mắt đều lập loè ánh sáng ghen ghét.
Còn Vân Khuynh bị âm thầm khiêu khích một phen?
Lại chỉ đứng yên, căn bản không để cái liếc mắt tựa như tuyên chiến của “Khí vận chi nữ” trong lòng.
Tưởng Uyển Tư cung đấu mưu kế chồng chất thì như sao chứ?
Sân nhà của nàng, căn bản không phải là bên trong cung đình hẹp hòi đến cực hạn này. Độ cao của mục tiêu… Thường ngay từ đầu đã có thể quyết định kết cục.
Vân Khuynh âm thầm cân nhắc, bỗng dưng, ngẩng đầu nhìn Huệ phi còn nằm liệt trong góc một cái.
Nhưng bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, nàng lại dời mắt đi, đối mặt với tầm mắt nóng bỏng phát ra từ một nơi ——
Đúng là Lâu Ẩn.
…Nam tử một thân Thanh Hoa, ánh mắt khóa nữ tử đang giảo hoạt cười nhạt, như suy tư điều gì.
Mà nàng chỉ ý vị không rõ liếc lại hắn một cái, thần bí cong khóe môi…
*
Theo việc lục soát ra được hình nhân vu cổ, tội danh của Huệ phi đã hoàn toàn được chứng thực.
Ngày đó sau giờ ngọ, Ân Diệp vì trấn an Tưởng Uyển Tư mà rời đi trước, lệnh cho nội thị giam Huệ phi ở Cam Tuyền cung, ngày kế tiếp áp giải đến Tông Nhân Phủ, dùng khổ hình, phát tiết nỗi hận vì bị nguyền rủa.
Lại không ngờ rằng, chỉ chậm trễ một ngày như vậy, biến cố lại nảy sinh ——
Màn đêm buông xuống, Huệ phi Liễu Thi Kỳ, không biết đã qua mặt thủ vệ như thế nào, dẫn lửa tự thiêu.
Lúc ấy, ánh đỏ đầy trời, chờ đến khi dập được lửa, Huệ phi cũng đã bị thiêu thành một cái xác khô hình dạng đáng sợ, chết đến mức không thể chết hơn nữa.
Sau khi giận dữ, Ân Diệp cũng chỉ có thể chấp nhận. Không ngờ, ngày thứ hai thượng triều, lại nghe được một chuyện càng khiến hắn ta nổi cơn thịnh nộ ——
Cũng là vào đêm qua, toàn bộ một nhà Liễu Bác Viễn đã tự sát trong ngục.
Giống như đã hẹn nhau từ trước, càng tăng gấp bội ngột ngạt cho hắn ta.
Lần này, hậu cung lẫn triều đình đều vì chuyện này mà chấn động.
Lại qua mấy ngày sau.
Tin tức này để lộ đến dân gian, bởi vì tính chất sự việc quá mức thảm thiết, không ngờ lại lặng yên đưa tới một mảnh đồng tình kêu oan.
Ân Diệp sứt đầu mẻ trán, sau khi lệnh cho Đại Lý Tự dùng cực hình xử tử hai ma ma cho hả giận, lại bắt đầu ở trên triều thượng liên tiếp gây chuyện để phát tác, trở lại hậu cung, chỉ cùng “Giải ngữ hoa” Tưởng Uyển Tư ở cùng nhau, hàng đêm sênh ca.
Cứ tuần hoàn ác tính như thế, cho nên, trong cung ngoài cung càng dâng lên ai oán.
…
Nửa tháng sau.
Hôm nay, chính là ngày hưu mộc*.
* Hưu mộc (沐休): quan lại triều đình cứ mười ngày được nghỉ một lần gọi là hưu mộc.
Vân Khuynh xin hồi phủ thăm người thân, không gặp phải bất cứ trở ngại nào đã được Ân Diệp đang phong lưu ôm Tưởng Uyển Tư phê chuẩn đồng ý.
Vì thế sáng sớm hôm nay, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ hoàng cung đi ra, đến Tưởng phủ.
“Nương nương.”
Vào đại môn, Trấn Bắc tướng quân Tưởng Chấn Hào nhìn nữ nhi đã mấy tháng không gặp, ánh mắt tha thiết.
Nhưng cuối cùng ông cũng không biết phải nói gì, chỉ gọi một tiếng, rồi ấp úng không nói nữa.
Vẫn là phu nhân Chu Á tiếp lời nói: “Nương nương…”
Bà nghẹn ngào, ngày thường sau khi nghe ngóng, cũng biết nữ nhi ở trong cung phải chịu cảnh vắng vẻ, nay vừa thấy, xoa gương mặt Vân Khuynh, vừa định nói một câu “Gầy”, bỗng nhiên chợt dừng lại.
…Khụ.
Dù sao thì, nữ nhi rõ ràng là một bộ dạng nét mặt toả sáng…
“Mẹ.” Vân Khuynh thấy vậy, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Nhớ tới phụ mẫu ở Tiền triều* của mình, nàng không khỏi câu môi cười, mang dáng vẻ kiều tiếu của nữ nhi.
*Tiền triều: TG thật của Khuynh Khuynh.
“Con đã nói mình rất khỏe rồi mà.”
“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Chấn Hào và Chu Á đều vui mừng, liên tục gật đầu.
Chợt thấy nữ nhi thấp giọng nói: “Bọn họ…”
Sắc mặt hai vợ chồng lập tức ngưng trọng: “Đã sắp xếp thỏa đáng, nương nương… Hiện giờ muốn gặp?”
Vân Khuynh hơi gật đầu.
…Sau một lúc lâu. Hậu viện Tưởng phủ.
Vân Khuynh ngồi trên ghế, bên cạnh là Chu Á. Mẹ con hai người đang tán gẫu, chợt thấy Tưởng Chấn Hào mang theo mấy người tiến vào.
Phía sau ông, là một nam tử trung niên bộ dạng văn sĩ, phía sau nữa là một nữ tử trẻ tuổi trang điểm ăn mặc như nha hoàn.
Mấy người này vừa mới đi vào phòng, Vân Khuynh còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thình thịch một tiếng ——
Nàng kia quỳ xuống, dập đầu dõng dạc nói: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”
Vân Khuynh hơi khựng lại, rồi cười nói: “Không cần đa lễ, cứ như lúc trước là được.”
“Không!”
Nữ tử lắc đầu nói: “Ân cứu mạng, ân bảo toàn cả nhà, sao có thể quên? Lúc trước là thiếp thân không hiểu chuyện.”
Nàng nói, lại dập đầu thật mạnh.
Vừa ngẩng đầu, khuôn mặt này, rõ ràng là Huệ phi Liễu Thi Kỳ "Đã chết"!
Vân Khuynh hơi dừng lại, vừa muốn nói gì đó, lại bị quản gia đẩy cửa đến đánh gãy.
“Lão gia, không xong rồi!”
“Sao vậy?” Tưởng Chấn Hào nhíu mày, tiến lên đưa lỗ tai nghe xong, sắc mặt cũng đại biến!