Những người còn lại trong phòng hầu như đều hít vào một hơi ——
Lâu Ẩn, mặc dù thanh danh không công khai trong triều đình, nhưng lấy thân phận của chư vị ở đây, lại không thể không biết. Tất nhiên, cũng đều hiểu rõ sự đáng sợ trong đó.
Mà Lâu Ẩn và Tưởng thị chưa từng lui tới, hiện giờ lại chọn lúc Tưởng gia đang bí mật gặp gỡ đám người Liễu gia “Đã qua đời” mà đột nhiên đến bái phỏng…
“Chỉ sợ là vị kia đã phát hiện ra việc nương nương và Tưởng huynh cứu trợ ta.”
Liễu Bác Viễn cười khổ một tiếng: “Là một nhà ta liên luỵ Tưởng phủ.”
Ông ta thở dài, kéo nữ nhi Liễu Thi Kỳ đang phát run một bên, lại nhìn phu nhân và hai nhi tử ở phía sau, cắn răng một cái.
“Nhân lúc vị kia còn chưa điều tra ra, Tưởng huynh không bằng trước hãy đưa bọn ta…”
“Liễu công! Sao lại nói ra lời này?”
Nhưng còn chưa chờ Liễu Bác Viễn nói xong, Tưởng Chấn Hào khoát tay, lạnh giọng đánh gãy hắn.
“Tưởng gia đã dám phạm tội khi quân muốn bảo vệ cả nhà ngươi thì sợ gì một tên hoạn quan quyền thế? Tưởng phủ ta, cho dù có là Đông Hán đề đốc cũng không phải muốn tra là có thể tra, trước tiên các ngươi cứ theo Tô quản gia trốn vào mật thất trong thư…”
“Cha.”
Tưởng Chấn Hào còn đang dõng dạc hùng hồn sắp xếp, Vân Khuynh đột nhiên buông chén trà, cuối cùng cũng đứng lên.
“Nương nương?” Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều chuyển lại đây.
Chợt thấy nàng câu môi cười.
“Không cần khẩn trương. Lâu Ẩn… Bổn cung tự có cách ứng phó.”
*
Tiền sảnh Tưởng phủ.
Hoạn quan trẻ trung vận một thân huyền y, dẫn theo một đám thủ hạ, mới vừa bước vào trong nhà ——
Lại đột nhiên bị ngăn lại.
“Lâu đại nhân, xin dừng bước.”
Là quản gia Tô Phúc, dẫn theo gia nô trong phủ, đứng ở một bên.
Lâu Ẩn đứng yên, chưa nói một lời, Hán vệ phía sau lại lập tức rút vũ khí ra.
“Đông Hán làm việc! Ai dám ngăn cản?”
Vài thanh lợi kiếm hàn quang lẫm liệt, xếp thành một hàng, ý uy hiếp mười phần.
Ngay sau đó, một tiếng cười sang sảng vang lên.
“Tưởng phủ ta đã phạm phải chuyện gì? Dẫn tới đại giá của Lâu đại nhân thế này?”
Đúng là Tưởng Chấn Hào, mang theo Chu Á từ hậu đường đi ra.
Vị Trấn Bắc tướng quân này vừa về kinh không lâu, lãnh binh chinh chiến mấy năm, đương nhiên khí chất cũng là thiết huyết dũng mãnh.
Giờ phút này đối mặt với Đông Hán vệ triều đình vừa nghe đã biến sắc, không hề thua kém nửa phần, ngược lại càng hiện ra thế giằng co.
Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương lên.
Lúc này, Lâu Ẩn quét mắt quanh trong sảnh một cái, rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Tưởng tướng quân không cần khẩn trương. Tuy có mật báo nói Tưởng phủ tự ý ẩn giấu đào phạm, nhưng Lâu mỗ nghĩ chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Vân Khuynh giương môi, mắt phượng sáng ngời, đón nhận ánh mắt của hắn, nhìn nhau tranh phong.
“Hôm nay bổn cung về phủ thăm người thân, ngươi liền dẫn người tới điều tra là có ý gì?”
Nam tử cười nhẹ ra tiếng: “Thông lệ…”
Còn chưa nói xong, nàng liền thẳng tắp bước lên phía trước, không màng kiếm trận túc sát bên cạnh, hừ cười nói.
“Thánh chỉ đâu?”
Lâu Ẩn chợt ngưng lại: “Sự việc cấp bách…”
Lời còn chưa dứt, Vân Khuynh liền không khách khí ngắt lời hắn.
“Thì đã sao, ngươi hành sự như vậy, cũng không hợp quy củ đấy thôi.”
Trên thực tế, khi Đông Hán thành lập, muốn điều tra xác thật cần phải có thánh dụ, nhưng hiện giờ vị này quyền thế to lớn, sớm đã dẫn đầu vượt cấp.
Nhưng dù sao, loại “Quy tắc ngầm” này, dùng bên ngoài cũng không hợp quy củ.
Huống hồ…
Vân Khuynh tâm niệm xoay nhanh, lại đến gần một bước, hơi nhón chân, đè vai Lâu Ẩn lại, ghé sát bên tai.
Nháy mắt kia, khắp nơi chợt vang lên một loạt tiếng hít không khí.
Nàng hoàn toàn không thèm để ý, chỉ nói nhỏ với hắn.
“Lâu Ẩn, cho dù ngươi có tra xét, ngươi thật sự sẽ bẩm báo với thiên tử đúng sự thật ư?”
Vân Khuynh nói, cười nhạo ra tiếng, trong lòng hiểu rõ ràng ——
Lần này hắn cố ý nhân lúc nàng hồi phủ mà đến, bất quá chỉ là có ý thăm dò: Rốt cuộc nàng có thật sự cứu một nhà Liễu Bác Viễn hay không. Dù sao thì hai người là minh hữu nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, động thái này của nàng, là đang mượn sức một thế lực lớn không thể nghi ngờ.
Dựa theo tính tình của người này, không xác minh rõ ràng, sao có thể yên tâm…
Vân Khuynh cân nhắc. Bên kia, nghe được nàng trực tiếp nói rõ ra, Lâu Ẩn im lặng trong nháy mắt, nhàn nhạt nói.
“Nương nương minh giám.”
Vân Khuynh lại tiếp tục nói: “Ngươi muốn biết, ta có thể cho ngươi biết đáp án… Phải.”
Quả nhiên.
Lâu Ẩn cũng không ngoài ý muốn.
Quyết đoán như thế, thủ đoạn như thế…
“Thần bội phục.” Môi mỏng của hắn hơi câu lên, tán thưởng nói.
Đồng thời, hắn hơi nghiêng người, ngửi hương hoa mai từ trên người nàng truyền đến, dư quang quét đến sắc mặt khó nén ngạc nhiên của mọi người, ý cười càng sâu.
Không khỏi… Càng âm thầm gần sát lại.
Cái này, người ở bên ngoài nhìn vào —— tư thế của hai người, giống như đang ôm nhau vậy, ái muội tới cực điểm.
Nhưng trong nháy mắt, Vân Khuynh bất giác bừng tỉnh.
Bị dụ dỗ nói thẳng ra, thua một ván, nàng âm thầm cắn răng nói: “Đáp án đã tới tay, Lâu đại nhân cũng nên rút lui đi chứ?”
Lâu Ẩn rũ mắt cười, lại cố ý ngừng mấy giây, mới nói tiếp.
“Đương nhiên. Nương nương, đưa thần một đoạn nhé?"
Sau một lúc lâu.
Rốt cuộc Vân Khuynh cũng tiễn được “Vị khách không mời mà đến” kia đi, trở lại tiền đường.
Mới vào cửa, lại đón nhận hai ánh mắt cực kỳ lo lắng.
“…Cha, mẹ.” Nàng hơi ngừng lại: “Làm sao vậy?”
Chợt thấy sắc mặt Tưởng Chấn Hào ngưng trọng nói: “Nương nương, con và hắn…”
Nói một nửa, rốt cuộc cũng nói không được.
Vân Khuynh thầm thở dài một hơi, vậy mà lại trực tiếp thừa nhận: “Phải.”
“Hoang đường!”
Dứt lời, Tưởng Chấn Hào lập tức cả giận nói, Chu Á càng thêm biến sắc.
“Nương nương, con đây là bị ma quỷ ám ảnh rồi!”
Vân Khuynh lại chỉ rũ mắt, im lặng không nói.
Thấy thế, Tưởng Chấn Hào khẩn trương, lạnh lùng nói.
“…Không nói đến việc hắn là một tên thái giám, con là thê tử của thiên tử, chẳng lẽ con chưa từng nghe nói, năm đó vì sao hắn có thể thượng vị trong cung hay sao?”