Nhất thời Ân Diệp liền chất vấn: “Hoàng hậu, ngươi có gì muốn giải thích?”
Lần xử lý án vu cổ này, vì muốn kinh sợ lục cung, hắn ta đã ra lệnh cưỡng chế chúng phi tần phải đến “Xem lễ”, bởi vậy mới có chuyện để nữ nhân đanh đá này xuất hiện trong tầm mắt ——
Trên thực tế, trải qua vài lần ăn mệt sau đại hôn, Ân Diệp đối với Vân Khuynh đã chán ghét đến cực điểm, thậm chí đến chạm mặt cũng cảm thấy cực kỳ phản cảm.
Cho nên lúc này, mới chỉ nghe ma ma bên nói một câu mập mờ không rõ, ngay lập tức Ân Diệp đã sinh lòng nghi ngờ.
Trong lúc nhất thời, hắn ta chỉ tay vào Vân Khuynh, giận dữ vô cùng.
“Tưởng Vân Khuynh! Thân là trung cung, vậy mà ngươi lại dám châm ngòi cung phi nguyền rủa trẫm…”
Vân Khuynh khẽ cong môi, cười lạnh nói.
“Thần thiếp không thẹn với lương tâm. Tội danh Hoàng Thượng gán cho này… thật sự là không đảm đương nổi.”
“Ngươi!”
Ân Diệp nghẹn họng, sai người kéo Huệ phi lại, bắt lấy cổ áo nàng ấy, tàn nhẫn nói.
“Tiện nhân, nói! Gấm tuyết này, là từ đâu mà có?”
Huệ phi lại chỉ cười lạnh không nói, thẳng tắp nhìn chằm chằm vị đế vương trước mắt, ánh mắt như châm độc thấm vào người.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, bỗng dưng Ân Diệp lại liên tưởng đến thân thích trong ngục ngày đêm kêu oan của nàng ta, trái tim run rẩy, ném mạnh người ra.
Huệ phi hung hăng ngã xuống mặt đất, nằm liệt như đã chết, không hề nói câu nào.
Ngay sau đó.
Trương ma ma đang quỳ gối một bên lại đột nhiên thấp giọng khóc lên.
“Hoàng Thượng, lão nô khai, lão nô khai…” Bà ta lão lệ tung hoành, lồng lộng run run nói.
“Là Hoàng hậu… Phái người nói bóng nói gió, nên Huệ phi nương nương mới có thể bị ma quỷ ám ảnh, gây ra một việc ngu ngốc như vậy. Gấm tuyết kia, cũng, cũng là Hoàng hậu thông qua tay lão, lão nô truyền đến trong tay Huệ phi nương nương…”
“Ngươi nói bậy!”
Tư Cầm nghe vậy lập tức cả giận nói: “Lúc nào thì Hoàng hậu nương nương có lui tới với chủ tử nhà ngươi hả?”
Trương ma ma lại cắn chết lời chứng không tha, không ngừng dập đầu đòi công đạo.
Ân Diệp thấy thế tất nhiên sẽ hướng về phía ma ma kia, chỉ vào Vân Khuynh trách mắng: “Ngươi còn lời gì để nói!”
Vân Khuynh ý vị không rõ mà liếc hắn ta một cái, đang muốn mở miệng ——
Ánh mắt Tưởng Uyển Tư hơi lóe, giành trước một bước nói.
“Hoàng Thượng, có lẽ chỉ là hiểu lầm không chừng. Sao tỷ tỷ có thể làm ra chuyện như vậy được? Không bằng… Lại gọi Nội Vụ Phủ đến hỏi một phen, để tránh phải trách lầm tỷ tỷ.”
Hoàn toàn là một bộ dáng lương thiện tận lực giải oan cho tỷ tỷ cùng tộc.
Nhưng, bắt giữ được trong mắt nàng ta xẹt qua một tia tính kế, Vân Khuynh lại hiểu rõ.
Vị “Khí vận chi nữ” này, sợ là gấp không chờ nổi muốn tìm thêm chút “Chứng cứ phạm tội” cho nàng chứ gì?
Quả nhiên.
Sau một lúc lâu, Nội Vụ Phủ truyền đến tin tức ——
Loại gấm tuyết trong ngày đại hôn đó, chỉ có mười cuộn, được phân ra tặng đến cung Đế Hậu.
Nghe hội báo xong, Tưởng Uyển Tư nhất thời lui về phía sau vài bước, cắn môi nói: “Không…”
Nàng ta không thể tin nổi nhìn về phía Vân Khuynh: “Tỷ tỷ, tỷ…”
Dám chủ mưu nguyền rủa chân long thiên tử như hắn, cho dù sau lưng có là Tưởng gia, cũng không giữ được nàng ta…
“Người đâu!” Hắn ta nghĩ vậy, lạnh lùng nói: “Bắt nàng ta lại…”
Trong chớp nhoáng, Vân Khuynh lạnh lùng liếc hắn ta một cái, cuối cùng cũng mở miệng.
“Hoàng Thượng chỉ nghe lời nói của một bên, thì đã có thể định tội thần thiếp?”
Ân Diệp tức giận hừ nói: “Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi…”
Lời còn chưa dứt, lại bị Vân Khuynh không hề khách khí đánh gãy.
“Năm cuộn gấm tuyết kia, vào ngày thứ hai khi thần thiếp vào cung, đã ban cho Tưởng phủ.”
Cái gì!?
Nghe vậy, Ân Diệp ngây ngẩn cả người.
Sắc mặt Tưởng Uyển Tư chợt biến. May mà lực chú ý của mọi người đều chuyển hướng về phía Vân Khuynh, vẫn chưa nhận ra nàng ta khác thường.
Trước mắt bao người.
Vân Khuynh nhếch môi, trong mắt phượng hiện lên sự trào phúng: “Nếu Hoàng Thượng không tin, có thể phái người đến Tưởng phủ điều tra.”
Ân Diệp bị chuyện này hung hăng nghẹn một hơi, tức khắc đã nghẹn đỏ mặt, giây lát sau, vẫn chỉ có thể phái người đến Tưởng phủ.
Trong lúc chờ đợi, không khí nhất thời đình trệ.
Khuôn mặt tuấn tú của Ân Diệp xanh mét, nắm chặt tay không nói. Các cung phi còn lại hai mặt nhìn nhau, ngay cả thở cũng không dám.
Chỉ có Tưởng Uyển Tư cúi đầu, dùng sức vò nát khăn tay.
Sao có thể như thế?
Rõ ràng, nàng ta đã tính toán rất tốt.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
Trong lúc nhất thời.
Nàng ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, áp lực không kiềm được hoảng loạn trào ra, hầu như hít thở không thông.
Bên kia, Vân Khuynh bất động thanh sắc thu hết biểu hiện của “Khí vận chi nữ” vào mắt, giễu cợt trong mắt chợt lóe.
Mấy khắc chung sau.
Triệu Nhượng đến Tưởng phủ điều tra đã về đến trong điện, cúi đầu, khẽ run run bẩm báo.
“Lời Hoàng Hậu nương nương nói là sự thật. Ngoài ra, Trấn Bắc tướng quân còn nói, gấm tuyết kia quá mức trân quý, trong phủ vẫn chưa cắt may… Bảo, bảo nô tài mang theo hồi cung.”
Gã nói xong, mấy tiểu thái giám theo hầu phía sau vội mang năm cuộn gấm tuyết trình lên.
Hiện ra trước mặt mọi người, vẫn còn nguyên vẹn.
…
Thấy thế, trên mặt Ân Diệp rốt cuộc không nhịn được nữa.
Hắn ta đưa tầm mắt xẹt qua người Vân Khuynh, chợt thấy trên khuôn mặt tuyệt diễm kia dường như hiện lên một tia châm chọc, nhất thời xấu hổ buồn bực vạn phần.
Giây lát sau, Ân Diệp xoay người, đột nhiên đi tới bên cạnh Trương ma ma, hung hăng đá một cái: “Ngươi lão già này, còn không mau nói sự thật!”
Trương ma ma ăn đau, ôm chặt bụng kêu thảm, không ngừng nức nở lắc đầu.
Không ngờ lúc này, Huệ phi vẫn luôn trầm mặc bất chợt khàn khàn nói.
“Trương ma ma, ngươi cho rằng bổn cung không biết ư? Người đưa vải dệt cho ngươi, là Lý ma ma!”
Thoáng chốc, mọi người đều cả kinh.
Huệ phi nói xong, lại chỉ vào Ân Diệp, điên cuồng cười ha ha.
“Hôn quân! Gấm tuyết đó, vốn là lấy từ trong cung của ngươi, ha… Đúng lúc để cho ta làm vu cổ, đúng lúc, đúng lúc!”
“Tiện nhân!”
Ân Diệp nghe vậy, trên mặt đen như đáy nồi, lại tiến lên túm chặt nàng ta, gắt gao siết chặt yết hầu.
Một bên khác, Lý ma ma bị điểm danh, sắc mặt đại biến, rầm một tiếng quỳ rạp xuống đất.
“Hoàng Thượng… Oan uổng, không, không phải lão nô…”
Nháy mắt khi nghe thấy bà ta xin tha kia, Ân Diệp hoàn toàn đỏ mắt, buông Huệ phi đã sắp tắt thở trên tay ra, quát lên.
“Tra cho trẫm!”
Lại không ngờ, vừa dứt lời, một giọng nói chợt vang lên: “Không cần.”
“Ai nói…”
Ân Diệp cả giận nói, nháy mắt khi thấy người đến kia, bỗng nhiên khựng lại ——
Là Lâu Ẩn, hắn mang theo đoàn người, chậm rãi bước vào trong điện.
Lập tức, biểu cảm của Ân Diệp biến ảo, nhịn một lát, nhưng vẫn còn tức giận nói.
“Sự việc liên quan đến an nguy của trẫm, ngươi đây là có ý tứ gì?!”
Đối mặt với sự chất vấn của quân vương, hoạn quan trẻ tuổi vẫn đứng yên, rũ mắt cười nhạt.
“Hoàng Thượng hiểu lầm. Nói không cần, là vì mới vừa rồi thần đã vì Hoàng Thượng mà tra xét rõ ràng.”