Vân Khuynh nghẹn một hơi, cố gắng kiềm chế ý định quay đầu lại nhìn phản ứng xúc động của người nào đó.
Giây tiếp theo.
Liền nghe giọng Hứa Song Song mềm nhẹ phản bác nói: “Quý tiểu thư, hiện tại đã là xã hội mới rồi.”
“Cứ cho rằng các người đã thật sự kết hôn, thì cũng chỉ là bi kịch của xã hội cũ mà thôi.”
Nghe vậy, Vân Khuynh có chút vi diệu nhướng mày.
Trong lòng Cốc Bách Phong không thể tin được: “Song Song…”
Hắn chần chừ mà gọi bạn gái một tiếng, thần sắc kích động cầm tay cô: “Em đúng thật là tri kỷ của anh!”
Mặt ngoài Hứa Song Song cúi đầu thẹn thùng, trong lòng lại có chút khinh thường ——
Thê thiếp của Hứa Quảng Hào đông đảo. Cô từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, sao có thể thật sự tin cái cớ vụng về kia của Cốc Bách Phong?
Mới vừa rồi, nhìn thấy phản ứng của hắn, cô càng thêm hiểu rõ.
Nhưng, chuyện làm Hứa Song Song kinh ngạc nhất chính là… Cô gái này vô cùng xuất sắc!
Cô không nghĩ tới.
Đồ nhà quê xuất thân từ một thành thị nhỏ, vậy mà còn nổi bật hơn cả mình…
Trong lúc nhất thời, ý thức được nguy cơ mà ngẩng đầu.
Hứa Song Song không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn Vân Khuynh, khoe khoang nâng tay đang nắm lấy tay của Cốc Bách Phong lên, đúng lý hợp tình nói.
“Tự do yêu đương, bất luận như thế nào, người làm kẻ thứ ba trong tình cảm, đều nên chủ động rời khỏi.”
Nói xong, lại hờn dỗi liếc bạn trai một cái: “Bách Phong, anh thấy có đúng không?”
Nực cười.
Một cô gái tân thời như cô, sao có thể bại bởi một phụ nữ truyền thống!?
“Không sai.” Cốc Bách Phong phụ họa theo nói, nhìn Hứa Song Song nhu tình vạn phần.
“Sau khi gặp được Song Song, tôi mới chân chính biết đến tư vị của tình yêu chân chính. Thời đại thay đổi, quan niệm cũng cần đổi mới. Lệnh của cha mẹ, lời người mai mối ép duyên đều đã lỗi thời…”
Nói rồi, hắn chuyển tầm mắt qua, trực tiếp diễn thuyết ngay tại sảnh yến hội.
Lời trong lời ngoài, đều bày bộ dáng “Nhân sĩ tiến bộ”, sức cuốn hút mười phần.
Lời nói đầy kích động như vậy, giữa đại sảnh vốn có không ít người ủng hộ tư tưởng mới nhất thời đều bị chấn động, chậm rãi suy tư…
Nội tâm Vân Khuynh châm chọc, cười như không cười mà liếc mắt nhìn vị “Khí vận chi tử” này một cái.
Đang lúc tình cảm của hắn dâng trào mãnh liệt, nàng vươn ngón tay, nhẹ vén một lọn tóc buông xuống bên má, không chút để ý mở miệng đánh gãy.
“Tài ăn nói của Cốc tiên sinh thật tốt. Có điều, chỉ sợ là anh đã quên mất, chúng ta cũng không phải là ép duyên.”
Nàng cong môi, sắc bén trong mắt chợt lóe: “Nói vậy là, anh đã sớm quên đi, bộ dáng chính mình cầu ở rể Quý gia năm đó rồi…”
“Hoang đường!”
Lời còn chưa nói xong, mặt Cốc Bách Phong đã đỏ lên, rống giận ra tiếng: “Quý Vân Khuynh, cô nói bậy bạ gì đó!”
Ký ức hèn mọn nhất bị nhắc tới trước mặt mọi người, hắn hơi mất bình tĩnh.
“Cốc mỗ tôi đường đường là một đại trượng phu, làm sao có thể ở rể nhà người khác…”
Đồng thời, Hứa Song Song cũng giận dữ tiến lên: “Quý tiểu thư, xin cô đừng có tùy tiện bịa đặt!”
Vân Khuynh cười khẽ, đột nhiên mở quạt xếp đang cầm trong tay ra ——
Giây lát sau, đầu ngón tay đã cầm một… Lá thư ố vàng?
?
Hứa Song Song nhăn mi không rõ nguyên do, Cốc Bách Phong lại là thần sắc đại biến!
Chẳng lẽ, đó là…
Không có khả năng!
Theo lý thuyết, muốn từ trong chiến hỏa ở Thanh Thành chạy ra đã là không dễ, cô ta làm sao có thể, còn mang theo…
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Vân Khuynh lười nhác liếc mắt nhìn hắn, không chút để ý mở trang giấy kia ra.
“Cốc tiên sinh… Năm đó anh đã tự mình viết công văn ở rể, còn nhớ không?”
“Không!”
Chữ viết quen thuộc và dấu tay đập vào mi mắt trong nháy mắt, Cốc Bách Phong thất thố gầm nhẹ, bước một bước dài xông lên phía trước ——
Muốn đoạt lại trang giấy trong tay nàng!
Trong chớp nhoáng, thân hình Vân Khuynh chợt lóe, lưu loát né tránh.
Cốc Bách Phong không kịp thu thế, vấp một cái.
Trước mắt bao người, hung hăng ngã trên mặt đất, nằm như chó ăn cứt.
“Phốc ——”
Lúc ấy, nhìn bộ dáng chật vật kia của hắn, trong nhóm khách khứa thậm chí có tiếng cười trộm vang lên.
Mà chân tướng như thế nào, nhìn bộ dáng khó coi này của Cốc Bách Phong, trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt ý vị phức tạp đều dán trên người hắn, Cốc Bách Phong quỳ rạp trên mặt đất, quẫn bách không dám ngồi dậy.
Bên kia, Hứa Song Song cũng thấy xấu hổ và giận dữ vạn phần, cô bước vài bước xông lên, muốn kéo bạn trai: “Mau đứng lên!”
Nhất thời, trong sảnh hỗn loạn tới cực điểm.
Đột nhiên, một tiếng “Phanh——” truyền đến.
Hứa Quảng Hào quăng ly rượu vang đỏ xuông, tức muốn hộc máu nói: “Mẹ nó, đều câm miệng lại cho lão tử! Rốt cuộc tại sao lại thế này, nói cho rõ ràng!”
Tiếng hô này vừa phát ra, e ngại uy thế của ông ta, phần lớn khách khứa đều im như ve sầu mùa đông.
Chỉ có Lục Thiếu Ngự mím môi, ánh mắt lạnh lẽo mà quét qua màn diễn khôi hài vừa rồi, tư thái hờ hững.
Hứa Quảng Hào bắt giữ thần sắc của hắn, trong lòng càng giận.
Vậy mà lại để cho thằng nhãi Lục gia kia chê cười…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nhưng mà.
Hình như trời cao còn ngại ông ta chưa đủ bực bội, không đợi Hứa Quảng Hào trấn định lại ——
Vân Khuynh lại mở miệng: “Hứa đại soái.”
Thái độ của nàng cung kính, nhưng lời nói ra lại càng làm cho ông ta nổi trận lôi đình: “Tối nay nhận được lời mời của ngài, tôi đến đây để gỡ bỏ hiểu lầm với Cốc tiên sinh.”
Vân Khuynh nói, nhìn về phía Cốc Bách Phong và Hứa Song Song lạnh nhạt nói nói.
“Ngài yên tâm, quan hệ hôn nhân giữa tôi và Cốc tiên sinh, tôi nhất định sẽ giải trừ, sẽ không chậm trễ hạnh phúc của lệnh thiên kim…”
“Cô!” Hứa Song Song nghe đến đó, mặt đẹp đều vặn vẹo cả lên.
Ngụ ý của cô ta, còn không phải là trào phúng mình ỷ vào quyền thế đoạt đàn ông hay sao?
Là tiểu công chúa của Giang Nam quân phiệt, cô đã khi nào chịu qua loại châm chọc này chứ?
Tức thì, Hứa Song Song ôm hận trừng mắt với Vân Khuynh, móng tay thật dài cắm vào cánh tay của người bên cạnh.
“A…” Cốc Bách Phong ăn đau đến phát ra tiếng kêu đau đớn, cô lại oán độc nhìn hắn.
Tuy rằng Hứa Song Song đã sớm đoán được Cốc Bách Phong từng có hôn phối.
Lại không nghĩ rằng, hắn vậy mà còn ở rể!
Quả thực ném hết thể diện của cô…
“Song Song,” Cốc Bách Phong thấy dáng vẻ này của bạn gái, thật cẩn thận gọi cô một tiếng, lại căm tức nhìn Vân Khuynh: “Anh và cô ta đã không còn quan hệ gì…”
Vân Khuynh nghiêng mắt nhìn hắn, cười nhạt nói.
“Cốc tiên sinh, tôi nhắc lại một lần nữa, là anh ở rể. Chúng ta có quan hệ gì hay không… Là do tôi định đoạt.”
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trước mắt bao người.
Nàng cong khóe môi, cười đến cực đẹp, lại cực kiêu ngạo nói: “Đây… Là hưu thư và giấy tờ, mời anh nhận cho.”
Dứt lời, bàn tay mềm giương lên, trực tiếp ném một chồng giấy cho Cốc Bách Phong.
Thấy thế, sảnh yến hội đang yên tĩnh, thoáng chốc vang lên mấy tiếng hút khí.
Không ít khách khứa hai mặt nhìn nhau.
Chuyện này… Tuy rằng việc này xác thật là cô gái này có lý, nhưng nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái kiêu ngạo như vậy!
Cố tình, đối phương vẫn luôn duy trì một bộ dáng nhàn nhã đẹp đẽ, vậy mà lại hành động đầy khí chất thổ phỉ?
…Vân Khuynh nhìn xung quanh toàn trường, không thèm để ý mà nhận hết ánh mắt phức tạp.
Đột nhiên, dừng lại ở một chỗ.
Tầm mắt giao tiếp ngắn ngủi, nàng chớp chớp mắt với hắn, đôi mắt toát ra ý cười giảo hoạt.