Cốc Bách Phong theo bản năng duỗi tay tiếp được trang giấy, có chút mờ mịt mở ra, tức khắc tức giận đến run rẩy cả người: “Cô…”
Thấy thế, Hứa Song Song không chịu nổi tiến lên, vừa nhìn, cũng cực kỳ tức giận!
Không chỉ có một tờ.
Ngoại trừ một bức “Thư hưu phu” chữ viết đoan chính thanh nhã, còn có một chồng “Giấy tờ” khác!
“Cô có ý gì?”
Cốc Bách Phong ngẩng đầu, rống to lên, đã hoàn toàn mất đi phong độ nho nhã lúc trước.
Mà lúc này, Vân Khuynh đã kiềm chế được tầm mắt nhìn người yêu nhà mình mà quay lại.
Nàng liếc Cốc Bách Phong một cái, không thèm để tâm chỉ cười nhạt, bộ dạng tùy ý.
“Nếu muốn giải trừ quan hệ hôn nhân, mấy năm nay Cốc tiên sinh ở Quý gia đã được giúp đỡ nhiều vô số, đương nhiên là cần phải hoàn trả lại toàn bộ.”
Nói xong, lại cười khẽ giơ công văn ở rể kia lên.
“Tất cả những thứ này… Nhờ Cốc tiên sinh trả lại hết, giao vật về nguyên chủ.”
“Cô…” Nhục nhã luân phiên kéo tới, khóe mắt Cốc Bách Phong muốn nứt ra, toàn bộ gân xanh trên trán nổi lên, thậm chí không kiềm được mà chửi rủa.
“Đồ tiện nhân này, người đàn bà đanh đá! Từ xưa đến nay, chỉ có đàn ông thôi vợ, cô lại dám thôi chồng, thật sự là vô cùng vớ vẩn! Càng không nói đến trả nợ cái gì, dùng gia tài để giúp đỡ đàn ông chính là thiên kinh địa nghĩa *…”
* Thiên kinh địa nghĩa: chuyện hiển nhiên, hợp với lẽ thường.
Hắn xúc động phẫn nộ mà mắng, Vân Khuynh không chút để ý nghe xong vài câu, mới nhướng mày cười khẽ: “Tôi cảm thấy rất kỳ lạ.”
“Cốc tiên sinh thân là đại diện của ‘nhân sĩ tiến bộ ’, chắc là cũng biết nam nữ bình đẳng, sao bây giờ trong miệng lại đầy quan niệm lạc hậu của xã hội cũ vậy?”
Lời vừa nói ra, Cốc Bách Phong chỉ cảm thấy yết hầu nghẹn lại, thoáng chốc đã câm nín.
Hắn tức đỏ mắt, oán độc trừng mắt nhìn nàng.
Dư quang thoáng nhìn, lại nhớ tới biểu tình lên án oán hận của Hứa Song Song, trong lòng run sợ!
Không…
Cốc Bách Phong hoảng loạn quét mắt bốn phía.
Hứa Quảng Hào như một con sư tử đang tức giận, chống nạnh cắn răng; sắc mặt của khách khứa đều trở nên kỳ dị, ánh mắt cực kỳ vi diệu.
Mà khi hắn ngó đến sắc mặt hờ hững lạnh lùng của người đàn ông kia, ý thức muốn giành thắng lợi của giống đực ngẩng đầu, càng cảm thấy bản thân đã chịu sự trào phúng tàn khốc nhất!
“Không!”
Khoảnh khắc kia, Cốc Bách Phong ôm lấy đầu gầm nhẹ, vẻ mặt điên cuồng.
Bỗng dưng, hắn tiến lên vài bước, kéo lấy bạn gái.
“…Song Song, em tin tưởng anh, tin tưởng anh đi!”
Hứa Song Song cắn môi, mặt đẹp trở nên trắng bệch: “Buông tôi ra…”
Chuyện đã đến nước này, cô thấy rõ được Cốc Bách Phong khó có thể vãn hồi cục diện, càng cảm thấy mặt mũi của mình cũng đã mất sạch.
Lúc này, Hứa Song Song chỉ muốn đi ra khỏi đây.
Trong nháy mắt, ý định chợt quay nhanh, vừa muốn mở miệng đẩy hết sai lầm lên người Cốc Bách Phong ——
Vân Khuynh lại đi trước một bước lên tiếng: “Hứa tiểu thư.”
Nàng cong môi, vẻ mặt chân thành chính trực nghiêm nghị.
“Như cô mong muốn, hôn nhân giữa tôi và Cốc tiên sinh đã giải trừ. Tối nay cũng coi như là tiệc đính hôn của hai người đi. Tại đây, tôi chân thành chúc cho hai người sau này sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”
Vừa dứt lời, lập tức khiến cho chúng khách khứa nhớ tới cảnh Hứa Song Song tuyên dương tình yêu đích thực trước đó.
“Cô!”
Hứa Song Song bị chặn miệng, nhất thời cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Vì thế.
Cô chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp kia, tức giận đến nỗi cả người phát run, lại nói không ra một câu phản bác nào.
…Đắm chìm trong ánh mắt đầy oán hận, Vân Khuynh không thèm để ý liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói.
“Đúng rồi, nếu kinh tế của Cốc tiên sinh có gì khó khăn...”
Nàng mang bộ dáng trầm ngâm, độ cong bên môi càng lớn: “Tôi cũng không ngại người vợ đương nhiệm này… Thay anh trả nợ.”
Một kích tất trúng, ngay giữa hồng tâm!
Câu này đầy trào phúng, hung hăng cột chung hai người với nhau!
Trong chớp mắt, biểu tình của Cốc Bách Phong và Hứa Song Song đều trầm xuống.
Sảnh yến hội một mảnh tĩnh mịch…
Một lát sau, một tiếng thét chói tai đánh vỡ trầm mặc.
“A ——”
Hứa Song Song chịu không nổi mà xé rách quạt xếp trong tay, vọt tới hướng Vân Khuynh đang đứng: “Con tiện nhân này!”
Lại không ngờ.
Cùng lúc đó, mục tiêu của Cốc Bách Phong cũng không mưu mà hợp.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trong chớp nhoáng, thân thể hai người trùng hợp đụng vào nhau.
Mắt thấy sắp té ngã trên mặt đất, Hứa Song Song ăn đau mà bắt lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, Cốc Bách Phong đã mất lý trí lại trở tay đẩy…
“Cốc Bách Phong, anh dám đẩy tôi!”
“Song Song…”
“Anh cái đồ lừa đảo này, cút ngay!”
Vì thế.
Mới vừa rồi còn là đôi bích nhân “Trai tài gái sắc”, không thể hiểu được, cứ như vậy mà xé rách hình tượng trước mặt mọi người.
Một bên, chúng khách khứa trợn mắt há hốc mồm, nhìn một màn trước mắt này, lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
“Trời ạ!”
“Đây mà là phong thái của nam nữ tân tiến sao?”
“Quá thất lễ…”
…
Thấy tình trạng này, Hứa Quảng Hào nghẹn một bụng khí rốt cuộc bạo phát: “Câm hết cho lão tử! Ai dám cười!”
Uy hiếp người vây xong, ông ta lại lồng lộng run run chỉ về phía cái người gọi là con gái con rể tốt đang lôi kéo kia, phẫn nộ quát.
“Mẹ nó! Người đâu? Mau kéo tụi nó ra…”
Nghe vậy, thuộc hạ của ông ta vội vàng tiến lên, luống cuống tay chân gỡ Cốc Bách Phong và Hứa Song Song ra.
Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai, tiếng nói nhỏ và tiếng rống giận hỗn loạn, giữa sân trình diễn trò khôi hài, hiện trường cực kỳ hỗn loạn…
Ách.
Hình như chơi hơi quá trớn rồi?
Đang lúc gà bay chó sủa, Vân Khuynh vô tình trở thành phông nền đang hít vào một hơi.
Tối nay nàng không có dẫn người tới.
Nếu chờ Hứa Quảng Hào bình tĩnh lại, nàng còn đi được chắc…
Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe được “Xẹt ——” một tiếng.
Giây tiếp theo.
Bốn phía thoáng chốc tối sầm.
“Sao lại thế này?” “Mất điện?”
…
Trong bóng đêm, chúng khách khứa đều luống cuống, tình thế càng loạn.
Trong lòng Vân Khuynh bỗng dưng động.
Quả nhiên, chỉ giây lát sau, một hơi thở sạch sẽ bao phủ nàng.
“Đi.”
Giọng nam thanh lãnh vang lên bên tai.
Đúng là Lục Thiếu Ngự.
Trong chớp nhoáng, người đàn ông đã cầm lấy tay phải của nàng.
Vân Khuynh cong môi, dùng sức nắm tay đáp lại.
Rất nhanh, hai người đã bắt đầu rút lui.
Trên đường, tầm mắt tối đen, đôi mắt vẫn chưa thích ứng với bóng tối, nàng lại hoàn toàn tín nhiệm mà đi theo bước chân của hắn.
Mà hắn chặt chẽ cầm tay nàng, trải qua mọi chướng ngại vật, mỗi một lần, đều sẽ ôm lấy nàng tránh đi.
Bước đi vội vàng, lòng bàn tay của nàng và hắn đan vào nhau, nhiệt độ từ chỗ giao nhau tràn ra, hơi ấm tiến thẳng vào lòng…
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Cho đến khi ——
Hai người rốt cuộc cũng tới lầu một của Bách Nhạc môn.
Vân Khuynh thở ra, bị Lục Thiếu Ngự lôi kéo đi tới một góc hoang vắng, tầm mắt mới khôi phục ánh sáng.
Lúc này, gió đêm nhu hòa thổi qua.
Bách Nhạc môn còn chưa hết tối, nhưng tửu lầu phòng khiêu vũ bốn phía san sát nhau, vẫn xa hoa truỵ lạc như cũ.
Trong ánh sáng nhỏ vụn, nàng nâng mắt, gặp phải ánh mắt hắn ——
Đang cực kỳ chuyên chú nhìn mình.
Vân Khuynh mím môi, nhịn không được mà mỉm cười.
“Cảm…”
Nhưng, mới phun ra một chữ, đầu ngón tay thon dài của hắn nâng lên, chặn môi nàng.
————
Tác giả:
PS. Tiểu kịch trường: Kịch bản của Nam chính
※ Trước đó
Người nào đó: Yến hội đêm nay, không thích hợp mang theo thuộc hạ.
Khuynh Khuynh: Có lý.
※ Giai đoạn giữa
Khuynh Khuynh: Hình như chơi quá trớn rồi, làm sao bây giờ?
Người nào đó: →→
Khuynh Khuynh: Ông xã ~
Người nào đó: Đi.
Khuynh Khuynh: ( づ ̄3 ̄) づ
Người nào đó: ^__^
※ Xong việc
Quan quân: Hoàn thành nhiệm vụ thiếu soái giao.
Người nào đó: Tháng này tăng lương.
※
Hôm nay bạn trai của người nào đó lực max ~
Khuynh Khuynh: Sau lưng mỗi một nữ chính soái khí, đều có một người yêu yên lặng giải quyết tốt hậu quả ≧▽≦
Người nào đó: Kịch bản thành công, kế hoạch thông ⊙ω⊙