…Vân Khuynh nhướng mày, thấy bộ dạng muốn hưng sư vấn tội của hắn, chỉ câu môi cười lạnh.
Lại dời mắt, gặp phải cặp mắt thâm thúy kia.
Đúng là Lục Thiếu Ngự.
Hàng mi dài của nàng run lên, bên môi treo ý cười.
Cách một đoạn khoảng cách, tầm mắt hai người giao nhau ngắn ngủi trên không trung ——
Ánh mắt hắn u ám, hiếm khi lại hiện lên một tia không vui.
Vân Khuynh cực nhanh liếc nhìn hắn một cái, trong lòng thầm khen phong thái của người yêu nhà mình, trong mắt toát ra ý trấn an.
Ngoan.
Trước mắt bao người, hành động nhỏ đầy vi diệu này, chợt lóe rồi biến mất, không có người nào phát giác.
Bên kia.
Cốc Bách Phong nhìn thấy nàng không đáp lại, càng thêm tức giận ——
Kỳ thật, từ khi xem qua tiểu thuyết 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 kia, hắn cũng ẩn ẩn có dự cảm… Người phụ nữ này chỉ sợ là không chết!
Nói không chừng còn tới Đại Thượng Hải rồi, đem chuyện của hắn nói cho tên tiểu tử biết sáng tác kia!
Cho nên, lúc này thấy nàng xuất hiện, Cốc Bách Phong cũng không thấy ngoài ý muốn.
Nhưng không nghĩ đến, sẽ là ở trường hợp như thế này gặp lại “Nguyên phối”!
Lúc hắn vừa được long trọng giới thiệu, lúc hắn đang thỏa thuê đắc ý cũng là lúc…
Nàng cứ như vậy mà đột ngột xuất hiện, thậm chí còn trở thành trung tâm của yến hội!
Trong lúc nhất thời.
Cốc Bách Phong gắt gao trừng mắt nhìn Vân Khuynh, khi quét đến trang phục xa xỉ trên người nàng, càng thêm giận dữ.
Trong ấn tượng của hắn, tuy rằng dung mạo của Quý Vân Khuynh không tầm thường, nhưng xuất thân thổ thành, làm gì có vẻ tươi sáng bắt mắt như vậy?
Người phụ nữ này, nhất định là có người đàn ông khác, chẳng hạn như tên tác giả kia.
Chỉ sợ, sớm đã cho mình đội nón xanh…
Ý niệm phức tạp trong đầu vừa chuyển, Cốc Bách Phong không thể nhịn được nữa, đang muốn mở miệng giáo huấn ——
Một âm thanh mềm mại lại trước một bước vang lên: “Bách Phong, cô ấy là ai?”
Ngữ khí của Hứa Song Song đầy vi diệu.
Dư quang liếc nhìn Vân Khuynh, như cố ý như vô tình, càng thêm ôm chặt cánh tay bạn trai.
Cốc Bách Phong cứng người lại, mới phản ứng kịp.
Trường hợp như thế này, nếu để cho bạn gái và Hứa đại soái biết về hôn nhân của hắn ở Thanh Thành…
Thoáng chốc, khủng hoảng cực lớn từ đáy lòng dũng mãnh tràn ra.
Hắn lập tức dời ánh mắt từ trên người Vân Khuynh ra, lại nhìn Hứa Song Song, nhất thời có chút cứng họng.
Thấy thế, trong lòng Hứa Song Song căng thẳng.
Nhưng giây lát, cô lại mang dáng vẻ như bừng tỉnh: “Là người mà anh đã nói sao?”
“Đúng vậy.” Cốc Bách Phong lập tức tiếp nhận bậc thang này.
Hắn giận dữ, trong mắt hiện lên tia oán độc.
Chẳng lẽ là, tiểu tử sáng tác kia đưa thiệp mời cho Quý Vân Khuynh, cố ý để cho cô ta tới vạch trần mình?
Cốc Bách Phong nghĩ, oán hận nói: “Anh không ngờ rằng cô ta còn dám xuất hiện…”
Có điều, không đợi hắn nói xong, Hứa Quảng Hào liền lên tiếng: “Rốt cuộc sao lại thế này?!”
Ông ta nhìn tình huống trước mắt, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Thấy con gái và con rể lôi lôi kéo kéo, càng thêm không kiên nhẫn.
Rốt cuộc, Hứa Quảng Hào cũng nhịn không được, chỉ tay về phía Vân Khuynh, chất vấn chủ biên của 《Thời Báo Tân Dân 》.
“Người mà lão tử mời là tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》, cô ta là ai?”
Ông ta lại chuyển mắt, quát Cốc Bách Phong: “Còn nữa, cậu với cô ta rốt cuộc là có quan hệ gì?”
“Cháu…” Cốc Bách Phong nghẹn một hơi.
Hứa Song Song nói đỡ cho hắn, nói với Hứa Quảng Hào: “Ba, cô ta chỉ là đối tượng mà Bách Phong từng nghị thân ở quê thôi.”
Nàng nói, lại hơi hơi nâng cằm lên, thị uy với Vân Khuynh“… Đúng không, Quý tiểu thư?”
“Hiện tại Bách Phong đã là vị hôn phu của tôi rồi, hy vọng cô đừng dây dưa với hắn nữa.”
“Không tồi.”
Lúc này, Cốc Bách Phong cũng đã bình tĩnh lại, hắn phụ họa với bạn gái, mang bộ dáng chính nghĩa lẫm liệt.
“Quý tiểu thư, xin cô đừng cùng với tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 nói sai sự thật về tôi nữa…”
Vân Khuynh cong môi, lạnh lùng liếc hắn một cái, trong phút chốc đột nhiên nói ——
“Tôi chính là tác giả của《 Thanh Thành Phi Hoàng 》.”
Dứt lời, Cốc Bách Phong nghẹn họng ngay tức khắc, đồng tử chợt co rụt lại.
Sao có thể!?
Cùng thời khắc đó, hiện trường cũng lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Hầu như mọi khách khứa đều giật mình nhìn cô gái tuyệt mỹ kia, không dám tin tưởng.
Thậm chí có người hoài nghi là chính mình nghe lầm…
Giữa sảnh, trong một đám ánh mắt đang hoài nghi, Vân Khuynh vẫn bình tĩnh như thường.
Nàng cười khẽ, nhìn lướt qua toàn trường.
“《 Thanh Thành Phi Hoàng 》, là tôi tự tay viết, chính là cải biên từ chuyện, có, thật của mình và... vị Cốc tiên sinh này.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Lời vừa nói ra, như mặt hồ gợn sóng, trong đầu đám khách khứa nổ vang một tiếng!
“Trời ạ! Không phải chứ?”
“Vậy, nguyên bản của Lâm Nam còn không phải là…?”
“Thật không nghĩ tới, người viết 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》 lại là một cô gái…”
…
Trên thực tế, sau khi phiên bản thứ hai của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》xuất hiện, vì giữa những hàng chữ toát ra sự quan tâm nồng đậm đối với phái nữ, cũng từng có người suy đoán giới tính của tác giả có lẽ là nữ.
Nhưng văn phong của người này lại sắc bén lão luyện, hơn nữa nữ tác giả đương thời đều là lông phượng sừng lân (ý nói vô cùng hiếm có), nên loại cách nói này lại bị khịt mũi coi thường.
Trong văn đàn, cho rằng tác giả của《 Thanh Thành Phi Hoàng 》là một người đàn ông trung niên, chiếm đại đa số.
Lại không dự đoán được, đối phương quả thật là nữ, hơn nữa còn là một đại mỹ nhân trẻ tuổi như thế!
Càng kinh ngạc hơn là, vị nữ tiên sinh này, còn nói thẳng ra nguyên bản của tiểu thuyết, chính là cô ấy và con rể của Hứa đại soái!
Trời đất!
Lúc này, không ít người đã xem qua 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》đều nhớ lại tình tiết trong đó, ánh mắt nhìn về phía Cốc Bách Phong đều không thích hợp…
“Cô nói dối!”
Trước mắt bao người, mặt Cốc Bách Phong đỏ lên: “Cô căn bản không thông thạo viết văn, sao có thể?”
“…Không phải, thật, thật sự là cô ấy viết.”
Hắn vừa mới nói xong, chủ biên của 《 Thời Báo Tân Dân 》 rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nơm nớp lo sợ mà mở miệng ——
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Ai.
Từ buổi chiều hắn gặp được Quý tiên sinh, đã biết tiểu thuyết là đang phản chiếu con rể của Hứa đại soái, vẫn luôn thấp thỏm vạn phần.
Nhưng lúc này đã cưỡi lên lưng cọp khó mà leo xuống, cũng chỉ có thể lựa chọn đứng về phe cô ấy…
Hạ quyết tâm, vị chủ biên này nhắm mắt, liền khẳng định nói: “Quý tiên sinh xác thật là tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》.”
“Cô ta…” Cốc Bách Phong gắt gao trừng mắt hắn, chỉ tay về phía Vân Khuynh: “Một người xuất thân thổ thành như cô ta…”
“Cốc tiên sinh.” Vân Khuynh lạnh lùng mở miệng, cười nhạt nói: “Anh rời khỏi quê hương đã ba năm, không hề có bất cứ liên lạc gì với người trong nhà. Tôi của hiện tại như thế nào, chỉ sợ anh không có tư cách để bình luận.”
Cốc Bách Phong cứng người lại, tầm mắt lại quét trên người nàng.
Xác thật, dáng vẻ và cách nói năng của người phụ nữ này, căn bản khác nhau một trời một vực so với trong ấn tượng của hắn!
Chẳng lẽ kia tiểu thuyết thật sự là nàng viết?!
Lúc ý nghĩ này thoáng qua, hắn bỗng nhiên chấn động, thoáng chốc tỉnh táo lại.
Không đúng!
Hiện tại quan trọng không phải là ai viết, mà là…
“Được, cứ cho là cô viết, cũng chỉ là hồ ngôn loạn ngữ!”