Cô không nghĩ tới, người đàn ông mình cho rằng cực kỳ hung ác… Lại xuất sắc như thế.
Đả kích quá lớn.
Thế nên khi các khách khứa đều đi ra từ trong cảm xúc ngốc lăng, Hứa Song Song vẫn có chút không tỉnh táo.
Trong lúc nhất thời, cô thậm chí hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi như lúc đầu, chỉ nhìn Lục Thiếu Ngự chằm chằm…
“Song Song!”
Đột nhiên, tiếng gầm nhẹ đầy áp lực truyền vào bên tai.
Hứa Song Song chỉ cảm thấy trên vai đau xót, thoáng chốc liền bừng tỉnh.
Cô dời tầm mắt, thấy vẻ mặt của bạn trai nhìn mình.
“Song Song, em đang nhìn cái gì vậy?”
Cốc Bách Phong cố nén tức giận đặt câu hỏi, thuận thế đem Hứa Song Song kéo ra xa một khoảng cách ——
Hắn đương nhiên cũng chú ý tới, vị thiếu soái phương bắc kia rất xuất chúng.
Rõ ràng chỉ là một võ tướng, lại không có khí chất thô lỗ như trong tưởng tượng.
Hơn nữa còn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thậm chí ngay cả lực chú ý của bạn gái hắn cũng hút đi!
Thấy thế, trong lòng Cốc Bách Phong tất nhiên là tức giận.
Loại cảm xúc đáng sợ lúc trước, hắn và Song Song đều giống nhau, lựa chọn mà quên đi sự đáng sợ của Lục Thiếu Ngự…
Ngược lại còn nảy sinh ra một cỗ ghen ghét.
Trước khi đối phương tới, hắn mới là tiêu điểm mà mọi người chú ý! Chẳng lẽ hiện tại, ngay đến tầm mắt của bạn gái cũng không lung lạc được sao?
Vì thế, lúc này.
Cốc Bách Phong nắm vai Hứa Song Song quay cô lại, gắt gao chằm chằm cô, chờ cô trả lời.
Nhìn ánh mắt áp bách của hắn, Hứa Song Song bỗng nhiên sinh ra một tia chột dạ.
Nhưng chỉ trong giây lát, cô lại giãy giụa ra.
“Buông em ra!”
Hứa Song Song nhỏ giọng hô nhỏ:
“Anh điên rồi à? Đang ngay giữa bữa tiệc, anh muốn để người khác chế giễu hay sao…”
Nói xong, dư quang lại không kìm được mà nhìn Lục Thiếu Ngự ở bên kia ——
Chỉ là, người đàn ông lạnh lùng kia, ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa cho cô.
Hứa Song Song cứng người lại, trong lòng bỗng chốc mất mát kỳ lạ.
Cô cắn chặt răng, quay tầm mắt lại, nhìn thấy ánh mắt Cốc Bách Phong đang tỏa ra sát khí, bất giác an ủi.
“Được rồi.” Hứa Song Song mềm giọng, hờn dỗi nói: “Bách Phong…”
Cốc Bách Phong nghẹn một hơi, trông thấy sắc mặt sùng kính quen thuộc của bạn gái, rất là hưởng thụ.
Vì thế, liền buông lỏng tay ra.
Hứa Song Song lại chủ động quấn lên cánh tay hắn, bày ra tư thái chim nhỏ nép vào người.
Vẻ mặt Cốc Bách Phong chấn động, cũng khôi phục bộ dáng phong độ nhẹ nhàng.
Nói đến cũng khéo.
Đúng lúc này, Hứa Quảng Hào vừa mới hàn huyên cùng Lục Thiếu Ngự xong đảo ánh mắt qua, nhìn thấy biểu hiện vẫn trấn định như thường của hai ngươi.
Không tệ!
Thấy thế, ông ta sờ sờ râu, chỉ cảm thấy con gái và con rể đúng là cho mình mặt mũi!
Tưởng tượng như vậy, Hứa Quảng Hào lại nổi lên tâm tư khoe khoang.
Lúc này, người hầu tiếp khách tiến tới, nói nhỏ với ông ta: “Hứa đại soái, toàn bộ khách khứa đã đến đông đủ.”
“Được!” Hứa Quảng Hào vừa lòng gật đầu, tầm mắt đảo qua toàn sảnh, ông ta hắng giọng cười nói: “Các vị!”
Lời nói vừa ra, giữa sân lập tức an tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người ông ta.
Hứa Quảng Hào bưng ly rượu vang đỏ mà người hầu đưa tới lên, bày ra diễn xuất của “Người làm công tác văn hoá”.
“Đêm nay là Đoan Ngọ, lão… Kẻ hèn mở tiệc tại đây, đa tạ các vị đã nể mặt!”
Lập tức, các khách khứa giơ rượu lên, sôi nổi đáp lại.
Đồng thời phần lớn mọi người cũng âm thầm kinh ngạc ——
Tuy nói vẫn chẳng ra cái gì cả, nhưng Hứa đại soái này hình như nho nhã hơn không ít…?
Nghĩ vậy, ánh mắt bọn họ trở nên đầy ý vị.
Hứa Quảng Hào thấy thế, trong lòng vui sướng, càng vừa lòng với bài “Văn mở màn” mà Cốc Bách Phong biên soạn.
Người con rể này, xác thật là không tồi.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
“Các vị!” Từ trong vui sướng, ông ta lại thừa cơ mở miệng: “Còn có một chuyện vui muốn tuyên bố!”
Hứa Quảng Hào nói, kéo Hứa Song Song qua: “Con gái tôi sắp đính hôn…”
Ông ta cười cười, lại để tay cô lên trên tay của Cốc Bách Phong: “Chính là người này…”
Trước mắt bao người.
Hứa Song Song e lệ mà cúi đầu.
Cốc Bách Phong lại hơi ngẩng đầu lên, nhu tình mà cầm tay cô, lại tự giới thiệu với khách khứa: “Tại hạ Cốc Bách Phong…”
Diễn xuất hào hoa phong nhã, khiến cho nhân tâm sinh ra hảo cảm.
“Hứa soái thật có phúc khí!”
“Trai tài gái sắc…”
“Tài danh của Cốc tiên sinh, chúng tôi cũng đã nghe thấy…”
Thoáng chốc, một loạt lời chúc phúc vang lên.
Ngay lúc này, không ai nhớ đến “Ngụy quân tử” gì nữa.
Không khí rất tốt.
Lại không nghĩ rằng.
Sau một hồi nói nói, Hứa Quảng Hào lại bất ngờ nói đến chuyện khác.
“Tối nay… Kẻ hèn còn mời một vị tân tú trên văn đàn đến. Nghe nói hắn và con rể của ta có chút hiểu lầm, chi bằng tại yến hội này nói chuyện cho rõ ràng?”
Dứt lời, không ít người hai mặt nhìn nhau, không biết nghĩ cái gì.
Cùng thời khắc đó, có một người đàn ông trung niên đi ra từ trong số các khách khứa bên trái.
Hắn chắp tay với Hứa Quảng Hào: “Hứa đại soái, tiểu nhân là chủ biên của《Thời Báo Tân Dân 》…”
Hứa Quảng Hào lại nhăn mi: “Người anh mời đâu rồi?”
Chẳng lẽ tên nhãi kia không dám tới?!
Lúc này.
Cốc Bách Phong đột nhiên siết chặt tay Hứa Song Song, gắt gao nhìn thẳng vị chủ biên này, dư quang rà quét khắp nơi.
Tối nay, hắn nhất định phải rửa mối nhục xưa!
…Có mấy người làm ra vẻ ta đây, làm không khí khẩn trương lên từng chút.
Mà một ít khách khứa nghe được danh hào “Thời Báo Tân Dân”, cũng kịp phản ứng lại.
“Chắc là mời tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》!”
“Chính là vị tiên sinh đã mắng Cốc Bách Phong là ‘ ngụy quân tử ’ kia? Tiểu thuyết kia tôi đã xem qua, xác thật là có tài…”
“…Nhưng gan cũng lớn thật. Ai, Hứa đại soái mới hắn tới, sợ là đang ra mặt vì con rể đây mà!”
…
Rất nhanh, âm thanh nghị luận trong đám khách khứa vang lên. Đồng thời ánh mắt của mọi người, đều hướng về phía trung tâm bên kia.
Hầu hết tất cả mọi người đều tò mò ——
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Gây ra mưa gió trên văn đàn gần đây, rốt cuộc là nhân vật ra sao? Sẽ cùng giao phong với Cốc Bách Phong như thế nào đây?
Trước mắt bao người, vị chủ biên kia khẽ run run mở miệng: “Cô ấy đã tới, chỉ là…”
(ở đây mình edit là "cô ấy", nhưng thật ra mọi người vẫn chưa biết giới tính nha, "hắn" hay "nàng" thì trong tiếng Trung cũng chỉ có một cách gọi)
Hắn còn đang ấp úng, Hứa Quảng Hào đã không kiên nhẫn ngắt lời hắn: “Nếu đã tới rồi, chẳng lẽ còn không dám xuất hiện sao?”
Giây tiếp theo.
Liền nghe được một giọng nữ thanh lãnh vang lên: “Sao lại không dám chứ?”
Mọi người đều ngẩn ra, theo tiếng nói nhìn lại, lại thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ trong góc đi ra.
“Hứa đại soái, hữu lễ.”
Người nọ xuất hiện thi lễ với Hứa Quảng Hào, tư thái mười phần.
Nhưng mà, lại không được đáp lại đến nửa phần.
Hầu như tất cả khách khứa, đều giật mình ngạc nhiên mà nhìn cô gái trước mắt ——
Một bộ sườn xám cách tân màu nguyệt bạch, càng lộ ra dáng người mạn diệu.
Tóc dài nửa búi, một sợi buông xuống ở bên má. khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan hoàn mỹ đến cực điểm.
Nhưng mà, càng hấp dẫn người hơn lại là khí chất thanh quý xuất trần từ trên người nàng toát ra.
Trên thực tế, trong yến hội tối nay, các phu nhân xuất sắc cũng không thiếu. Nhưng trước mặt lại đột ngột xuất hiện một cô gái thần bí, tất cả đều trở nên ảm đạm thất sắc.
Trong chớp mắt, tầm mắt mọi người đều khóa chặt nàng. Thoáng chốc, hiện trường lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Trong chớp nhoáng.
Cốc Bách Phong khó có thể tin mở miệng đánh vỡ tĩnh lặng.
“Quý Vân Khuynh, sao cô lại ở đây!?”
Một tiếng này, nhất thời làm mọi người hồi thần lại.
Nhưng, sau khi bình tĩnh lại, khách khứa lại xuất hiện nghi ngờ.
Người Hứa đại soái mời, không phải là tác giả của 《 Thanh Thành Phi Hoàng 》sao, chẳng lẽ người này…
Nhưng mà, còn chưa chờ bọn họ phản ứng kịp ——
Cốc Bách Phong lại lạnh giọng mở miệng: “Quả nhiên là tác giả tiểu thuyết kia có liên quan tới cô! Hắn ở đâu!?”