Hệ Thống Công Lược Phu Quân

Chương 5 :Bước đầu công lược

Trước Sau

break

Sau buổi thiết triều đầy căng thẳng, Tuyết Nhàn mệt mỏi lê bước về tẩm cung của mình. Tuyết Nhàn bước vào ném phịch bộ váy cầu kỳ xuống ghế, trong lòng ngập tràn sự bất mãn. Hệ thống vừa báo nhiệm vụ xong, nàng đã mệt muốn xỉu. Là đàn ông, giờ lại phải sống trong thân xác này, còn bị ép công lược ba tên đàn ông, thật đúng là ác mộng.

 

"Chủ nhân, đây là cơ hội tuyệt vời để bắt đầu xây dựng mối quan hệ với Đinh Quang. Tối nay, hắn sẽ ở doanh trại để kiểm tra binh sĩ. Ngài hãy tới thăm, tạo ấn tượng tốt."

 

Tuyết Nhàn trừng mắt:

 

"Đi thăm cái gì?! Tự dưng một công chúa cao quý lại mò đến doanh trại của tướng quân, có bị điên không?"

 

"Cái trò công lược này đúng là hãm thật." Tuyết Nhàn làu bàu, nhưng tiếng hệ thống lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ:

 

Hệ Thống "Nếu không làm, trí nhớ của ngài sẽ bị xóa dần, bắt đầu từ những kỷ niệm quan trọng nhất."

 

Tuyết Nhàn đờ người. Mất trí nhớ? Thế chẳng khác nào mất luôn bản thân. Nàng thở dài, gãi gãi mái tóc đen dài thướt tha của mình một cách đầy uể oải.

 

"Được rồi, đi thì đi. Nhưng đừng mong ta làm chuyện lố bịch gì đấy."

 

***

 

Tối hôm đó, Tuyết Nhàn vận một bộ váy đơn giản, nhưng vừa xỏ tay vào nàng đã ngán ngẩm nhìn hai bàn tay trắng muốt.

 

"Ôi giời ơi, đúng là ngứa ngáy muốn chết. Ta mà gặp được tác giả thì chắc chắn phải bẻ bút hắn."

 

Bước vào doanh trại, nàng lập tức cảm nhận được ánh mắt tò mò lẫn ngờ vực từ các binh sĩ. Đám người này chắc chắn chưa từng thấy công chúa xuất hiện trong mấy nơi này.

 

"Tham kiến công chúa!"

 

Tiếng hô đồng thanh vang dội khiến Tuyết Nhàn giật mình. Lần đầu tiên nàng có cảm giác như mình đang là vua chúa vậy, được làm bề trên thích thật. Nàng phẩy tay một cách qua loa:

 

"Được rồi, không cần rườm rà. Ta chỉ đi dạo thôi."

 

Một vài binh sĩ cứng người, nhìn nhau không dám động đậy. Nhưng không khí càng thêm căng thẳng khi Đinh Quang xuất hiện, dáng vẻ nghiêm nghị như thể ai đó vừa phạm tội.

 

"Tham kiến công chúa. Công chúa, nơi này không phải chỗ để người vui chơi." Giọng hắn trầm thấp, lạnh lùng, ánh mắt chẳng hề che giấu sự khó chịu.

 

Tuyết Nhàn khoanh tay, cố giữ vẻ bình tĩnh:

 

"Ta nghe nói ngươi vừa chiến thắng một trận lớn. Ta đến để xem doanh trại của ngươi có gì đặc biệt mà thắng được trận đó."

 

Hắn nhíu mày. "Đây không phải nơi để công chúa tùy tiện ghé qua. Nếu người gặp nguy hiểm, thần e thần không thể gánh nổi."

 

"Nguy hiểm? Ta đứng đây thì nguy hiểm gì được?" Tuyết Nhàn nhếch môi, coi thường bổn đại nhân hả. "Ta không phải trẻ con, ngươi lo lắng hơi thừa rồi."

 

Đinh Quang không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng một lúc rồi thở hắt ra, rõ ràng chẳng muốn đôi co với nàng thêm.

 

"Nếu người đã muốn, thần sẽ sắp xếp một buổi diễn tập để người xem."

 

Trong sân tập, Đinh Quang đứng giữa, cầm kiếm chỉ huy một nhóm binh sĩ. Dưới ánh trăng, từng động tác của hắn vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát. Tuyết Nhàn đứng từ xa, chống cằm quan sát.

 

"Tên này… nhìn có vẻ ra dáng thật. Nhưng làm gì phải làm lố thế chứ? Hắn nghĩ mình là nam chính phim truyền hình chắc?"

 

Hệ thống đột nhiên chen ngang:

 

"Chủ nhân, đây là lúc ngài nên bày tỏ sự ngưỡng mộ."

 

"Ngưỡng mộ cái đầu ngươi! Là đàn ông đi khen đàn ông, ngươi không thấy kỳ à?!" Tuyết Nhàn lẩm bẩm, nhưng rồi cũng phải làm theo, vì chẳng còn cách nào khác.

 

Nàng vỗ tay vài cái, giọng nói cứng nhắc:

 

"Đinh tướng quân, quả nhiên không hổ danh chiến thần. Kỹ năng chiến đấu của ngươi thật đáng ngưỡng mộ."

 

"Đa tạ lời khen của công chúa" Đinh Quang trả lời như có lệ.

 

Tuyết Nhàn đột nhiên không biết nên nói gì thêm, cô đành nghe theo nhiệm vụ thử khen hắn mấy câu xem sao.

 

"Ồ, ta muốn…" Tuyết Nhàn bước lại gần hắn hơn, ánh mắt long lanh, tay khẽ chống cằm như đang suy tư. "… muốn hỏi tướng quân một câu thôi. Tại sao tướng quân lại tài giỏi và… đẹp trai đến thế?"

 

Một tiếng "khụ khụ" vang lên từ phía các binh sĩ. Một vài người cúi đầu, vai rung lên vì cố nín cười. Tuyết Nhàn liếc họ một cái, trong lòng rủa thầm: "Cười cái gì mà cười? Ta đang cứu vãn cái mạng này đấy!"

 

Đinh Quang vẫn không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lùng lướt qua nàng:

 

"Thần chỉ làm tròn bổn phận, không dám nhận những lời quá lời của công chúa."

 

Tuyết Nhàn nuốt nước bọt, cười gượng gạo. Trong đầu, nàng rủa thầm: "Cái quỷ gì mà làm tròn bổn phận chứ? Người đâu mà cứng nhắc như tảng đá vậy. Đàn ông hiện đại người ta mà được khen thế này thì ít nhất cũng phải đỏ mặt hay cười nhẹ chứ!"

 

Hệ thống vang lên, giọng máy móc nhưng đầy khiêu khích:

 

"Chủ nhân, điểm thiện cảm vẫn chưa tăng. Ngài cần nỗ lực hơn nữa."

 

Tuyết Nhàn nhướn mày, cắn răng thầm mắng:

 

"Nỗ lực cái gì? Tên này rõ ràng không phải người, mà là cỗ máy làm lạnh di động!"

 

Nàng xoay người, quyết định tăng cấp độ tán tỉnh, vì không muốn cả đám binh sĩ cười thêm. Lấy lại phong thái, nàng bước sát lại Đinh Quang, chỉ cách hắn một cánh tay, giọng ngọt ngào:

 

"Tướng quân, ta chỉ muốn hỏi một điều nữa thôi."

 

Đinh Quang quay đầu lại, ánh mắt hơi khó hiểu.

 

"Công chúa, xin hỏi?"

 

Tuyết Nhàn giả vờ xấu hổ, cúi đầu che miệng cười:

 

"Ngươi đã có người thương chưa?"

 

Lần này, các binh sĩ không thể kiềm chế nổi nữa. Một vài người ho sặc sụa, có người lấy tay bịt miệng, vai rung bần bật.

 

Đinh Quang nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết. Hắn cúi người, đáp lại bằng giọng đều đều:

 

"Thần không có."

 

Nàng như bắt được cơ hội, lập tức tiếp lời:

 

"Thế thì thật tốt quá! Ta cứ sợ ngài có người thương rồi mà còn phải gả cho ta?"

 

Câu nói của Tuyết Nhàn vừa dứt, không khí như đóng băng trong chốc lát. Các binh sĩ, vốn đang cố gắng nín cười, giờ thì không còn chịu nổi nữa. Tiếng ho khan, tiếng cười nghẹn vang lên khắp nơi. Có người cúi thấp đầu, tay che miệng, vai run run như đang co giật. Lần đầu tiên thấy cảnh tượng tướng quân lại bối dối còn bị tán tỉnh như vậy.

 

Đinh Quang khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua một lượt khiến cả đám binh sĩ lập tức im bặt.

 

Tuyết Nhàn thấy vậy thì mặt càng đỏ bừng – không phải vì xấu hổ, mà vì tức. Nàng thầm nghĩ: “Mấy tên này không sợ bị phạt sao? Được rồi, các ngươi cứ cười đi, ta mới là người đang khổ sở nhất đây!”

 

Đinh Quang hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng:

 

"Công chúa, chuyện hôn sự này là ý chỉ của bệ hạ. Thần không dám có ý kiến."

 

Tuyết Nhàn nhướn mày, cố gắng vớt vát bằng nụ cười gượng gạo:

 

"Vậy... vậy ý ngươi là nếu không có ý chỉ, ngươi cũng sẽ từ chối ta?"

 

Đinh Quang trầm mặc vài giây, ánh mắt nghiêm nghị như thể đang suy xét kỹ lưỡng. Cuối cùng, hắn đáp ngắn gọn:

 

"Thần chỉ trung thành với bệ hạ và không có thời gian nghĩ đến chuyện khác."

 

Tuyết Nhàn cảm thấy như vừa ăn một bát "bơ lạnh", cả người cứng đờ. Trong đầu nàng, một giọng nói gào thét:

 

"Hắn từ chối mình mà không hề chớp mắt, dù sao Tuyết Nhàn là nữ phụ nhan sắc có thể không bằng nữ chính, nhưng chắc chắn cô ta cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà! Tên này rốt cuộc là làm bằng gì?!"

 

Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười ngọt ngào nhất:

 

"Tướng quân, vậy nếu ta muốn ngươi bên cạnh ta mãi mãi thì sao?"

 

Hệ thống chen vào:

 

"Chủ nhân, biểu hiện tốt, nhưng ngài cần tự nhiên hơn."

 

Tuyết Nhàn bực bội:

 

"Tự nhiên cái đầu ngươi! Bộ muốn ta nhảy lên người hắn luôn à?!"

 

Câu nói vừa dứt, không gian bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường. Đinh Quang vẫn đứng đó, ánh mắt không hề thay đổi, chỉ đáp lại bằng giọng trầm thấp:

 

"Công chúa, thần nghĩ ngài nên quay về tẩm cung nghỉ ngơi."

 

Cái tên tủ lạnh này, ta đã dùng hết cách tán tỉnh rồi mà hắn vẫn như cục đá vậy. Tức chết đi mất.

 

"Hừ, vậy ta đi về" Tuyết Nhàn nghiến răng không còn giữ thái độ thùy mị nữa, trong lòng gào lên: "Làm ơn cho ta quay về thế giới cũ đi! Ta không muốn ở đây nữa!"

 

Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của đám binh sĩ, nàng xoay người bỏ đi, lòng thầm thề:

 

"Đinh Quang! Ngươi nhớ lấy, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải rung động! Rồi đá đít ngươi vào lãnh cung. Hệ thống chết tiệt này, cứ chờ đó!"

 

***

 

Khi trở về tẩm cung, hệ thống vang lên:

 

"Chủ nhân, chúc mừng! Điểm thiện cảm của Đinh Quang đã tăng thêm 1 điểm."

 

Tuyết Nhàn nhếch môi:

 

"Một điểm? Mày đùa tao à? Làm cả buổi tối mà chỉ được có một điểm?!"

 

Hệ thống lạnh lùng đáp:

 

"Nếu không cố gắng, ngài sẽ chẳng có điểm nào đâu."

 

Nàng ngồi phịch xuống ghế, rầu rĩ nghĩ:

 

"Ta chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, giờ lại bị ép vào cái nhiệm vụ dở hơi này. Nếu còn tiếp tục, chẳng biết cuộc đời ta sẽ biến thành trò cười gì nữa."

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc