Tuyết Nhàn ngồi trước gương, ánh sáng dịu dàng từ ô cửa sổ soi lên gương mặt thanh tú của cô. Một nha hoàn trẻ, dáng người nhỏ nhắn, khéo léo giúp cô chải từng lọn tóc đen dài và gắn lên những món phụ kiện tinh xảo, ánh lên vẻ quyền quý. Dù đã trôi qua một tuần kể từ khi xuyên vào cơ thể này, Tuyết Nhàn vẫn cảm thấy lạ lẫm. Cô khẽ thở dài, ánh mắt lướt qua hình ảnh của mình trong gương, rồi nhìn ra cửa sổ. Cảnh sắc bên ngoài hiện lên qua lớp rèm mỏng, một vườn hoa rực rỡ sắc màu với những lối đi lát đá uốn lượn. Cung điện này quả thật rộng lớn, nhưng sự xa hoa ấy không làm dịu đi nỗi buồn chán trong lòng cô. Suốt cả tuần qua, cô chỉ quanh quẩn ở tẩm cung.
Cô đứng bật dậy, làm nha hoàn giật mình.
“Công chúa người muốn đi đâu ạ?” Nha hoàn dè dặt hỏi, đôi mắt lộ vẻ lo lắng.
Tuyết Nhàn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm. “Ra ngoài dạo một chút. Ở mãi trong này ta sắp mốc meo rồi.”
"Công chúa"
"Người đừng đi theo ta, ta muốn đi một mình"
Ra khỏi tẩm cung, Tuyết Nhàn cảm thấy bầu không khí bên ngoài thật khác biệt. Những tia nắng sớm mai nhẹ nhàng xuyên qua tán cây cổ thụ, rải xuống mặt đất những mảng sáng tối xen kẽ. Những hàng hành lang dài lát đá cẩm thạch trắng dẫn đến các khu vực khác trong cung điện, mỗi bước chân vang lên một tiếng "cộp" đều đặn.
Các dãy tường cao được chạm trổ tinh xảo với hình ảnh rồng bay, phượng múa, hoa sen nở rộ. Từng chi tiết đều thể hiện sự phồn thịnh và quyền lực của hoàng triều.
Phía trước, những khu vườn rộng lớn trải dài với thảm hoa mẫu đơn, hoa đào và hoa cúc. Một hồ nước trong xanh nằm giữa khu vườn, mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu bóng dáng những cây liễu rủ xuống như mái tóc mềm mại.
Xa xa, Tuyết Nhàn có thể nhìn thấy các cung điện khác, mái ngói đỏ cong vút lên như cánh chim phượng hoàng. Những dãy lầu gác cao chót vót, nổi bật với từng tầng lớp mái chồng lên nhau, tựa như những ngọn núi nhỏ giữa bầu trời bao la.
Bên cạnh vẻ đẹp yên bình của cảnh vật là sự tấp nập của những người trong cung. Các cung nữ xếp hàng gọn gàng, áo quần đồng nhất, cầm khay trà hoặc đồ ăn tiến về phía các tẩm cung. Các thị vệ trong bộ giáp sáng bóng tuần tra, ánh mắt nghiêm nghị, không bỏ sót bất kỳ điều gì khả nghi.
Tuyết Nhàn bước đi trên con đường lát đá uốn lượn, hai bên là những hàng cây cổ thụ cao lớn, rợp bóng mát. Gió nhẹ đưa hương hoa từ khu vườn gần đó tới, làm dịu đi sự mệt mỏi trong lòng. Cô cứ đi mãi, lòng ngập tràn sự tò mò về những nơi chưa từng khám phá trong hoàng cung rộng lớn này.
Bất giác, cô lạc vào một khu vực khác biệt hẳn với những gì mình đã thấy. Những dãy nhà nhỏ xây theo kiểu đơn giản nhưng chắc chắn, không xa hoa lộng lẫy như các khu vực chính. Âm thanh lách cách của kim loại, tiếng búa đập đều đặn vang lên khiến Tuyết Nhàn khựng lại.
“Chỗ này là gì vậy?” cô lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên. Cảnh tượng này gợi nhớ đến những ngày cô còn ở hiện đại, làm việc trong nhà xưởng với những công cụ cơ khí quen thuộc. Tò mò thúc đẩy, cô tiến về phía một căn phòng rộng mở, nơi có khói nhẹ bốc lên từ một lò rèn.
"Phan Thiên?" Tuyết Nhàn nhận ra hắn ngay lập tức. Quốc sư Phan Thiên – một trong ba mục tiêu hệ thống chỉ định, cũng là người toát lên khí chất thần bí nhất mà cô từng gặp.
Hắn không để ý đến sự xuất hiện của cô, tập trung cao độ vào việc chế tạo thứ gì đó. Tuyết Nhàn nghiêng đầu, cố nhìn kỹ hơn. Trên bàn là một chiếc hộp bằng đồng nhỏ, trên bề mặt khắc đầy ký tự lạ.
"Cái gì đây? Trông cứ như đạo cụ trong phim kiếm hiệp ấy." Cô thầm nghĩ, tò mò đến mức quên cả ý tứ.
Bất giác, cô bước thêm một bước gần hơn, làm giẫm phải một nhánh cây khô dưới chân. Tiếng rắc vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Phan Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm đầy bí ẩn nhìn thẳng vào cô.
"Thần không biết công chúa lại lạc tới đây." Hắn cất giọng, thanh âm bình thản nhưng lại khiến Tuyết Nhàn cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Cô cười trừ, tay vô thức xoa xoa sau gáy. "À... ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Ừm... nơi này thú vị thật. Ngươi đang làm gì vậy?"
Phan Thiên nhíu mày, ánh mắt thoáng qua chút nghi ngờ. "Đây là khu vực riêng của thần. Công chúa không được phép tùy tiện bước vào."
Tuyết Nhàn đảo mắt, cố gắng tìm cách xoay chuyển tình thế. "Này, ta đâu có làm gì hại đến ngươi đâu. Chỉ là tò mò chút thôi mà. Dù sao, ta cũng là... à, công chúa của ngươi đấy ta muốn đi đâu thì đi."
Phan Thiên không đáp, ánh mắt lạnh lùng trở lại với chiếc hộp trên bàn. Tuyết Nhàn đứng im một lát, trong lòng đấu tranh dữ dội.
Tuyết Nhàn không chịu bỏ cuộc, bước lại gần hơn, quan sát kỹ lưỡng món đồ mà Phan Thiên đang chế tạo. Mặc dù hắn không giải thích, nhưng từ những công đoạn của quá trình, cô nhận ra rằng đây có thể là một công cụ có tính ứng dụng cao. Nhớ lại những gì cô đã học trong nghề kỹ thuật, Tuyết Nhàn chợt nảy ra một ý tưởng.
Cô tựa tay lên bàn, nhìn vào mắt Phan Thiên và nói, giọng điềm đạm:
"Ngươi biết không, nếu làm theo hướng này, sẽ không tận dụng được hết tiềm năng của vật liệu đâu. Cách nối các bộ phận này chưa thật sự hợp lý, nếu ngươi thử dùng một kiểu cấu trúc khác, không những sẽ tăng độ bền mà còn giảm được thời gian chế tạo."
Phan Thiên ngừng tay, nhìn cô chằm chằm. Tuyết Nhàn không hề nao núng, tiếp tục giải thích với giọng điềm đạm và tự tin, giống như đang giảng bài cho một học sinh:
"Thật ra, nếu ngươi chuyển cách sử dụng kim loại cho phần cơ khí sang loại này thay vì loại kia, độ ma sát sẽ được giảm thiểu, đồng thời còn có thể gia tăng hiệu suất làm việc của bộ phận đó."
Phan Thiên im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, nhưng sự nghi ngờ ban đầu dường như đã vơi đi một chút. Tuyết Nhàn tiếp tục giải thích, đôi khi chỉnh sửa một vài chi tiết và đưa ra một số giải pháp. Dù hắn không hỏi lại, nhưng ánh mắt của hắn đã cho thấy sự thẩm định kỹ lưỡng.
"Ngươi rất hiểu biết về cơ khí." Phan Thiên nói, giọng bình thản nhưng có vẻ đã có chút thay đổi so với lúc đầu.
Tuyết Nhàn mỉm cười, không tỏ vẻ kiêu ngạo mà chỉ nhẹ nhàng đáp lại: "Cũng chỉ là những điều cơ bản, không đáng gì."
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn. Tuyết Nhàn thầm cảm thấy vui vì đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của hắn. Đúng lúc ấy, một giọng nói lạnh lùng, máy móc vang lên trong đầu cô.
"Hệ thống thông báo: Chúc mừng chủ nhân, hành động của ngài đã giúp tăng 3 điểm thiện cảm từ Phan Thiên."
"Dễ vậy sao? Tên này có vẻ dễ công lược"Tuyết Nhàn thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng mình đã hoàn thành một bước đi khôn ngoan. Nhưng chưa kịp tận hưởng sự hài lòng, giọng nói của hệ thống lại vang lên trong đầu, lần này không có vẻ thân thiện chút nào.
"Hệ thống thông báo: Nhưng chủ nhân đã hoàn toàn sai lệch nhiệm vụ! Nhiệm vụ yêu cầu công lược Đinh Quang và đạt được ít nhất 10 điểm thiện cảm từ hắn. Việc can thiệp vào Phan Thiên là hành động sai trái, không thể tính vào tiến độ nhiệm vụ."
Tuyết Nhàn sững sờ, ngay lập tức cảm thấy như có một cơn gió lạnh lẽo thổi qua người. Cô đưa tay lên day thái dương, thầm nghĩ, "Cái gì? Mày nói sao? Phan Thiên thì có ích gì? Hắn chẳng phải là cái tên ta cần phải làm cho cảm mến!"
"Hệ thống," cô gầm lên, cố gắng giữ bình tĩnh, "Ta chỉ đang giúp hắn thôi mà. Mày có thể đừng gây khó dễ cho ta không?"
"Hệ thống nhắc nhở: Nhiệm vụ chính của chủ nhân là công lược Đinh Quang, bất kỳ hành động nào không liên quan đến hắn đều sẽ bị tính là sai lệch. Mở khóa các nhân vật khác chỉ có thể thực hiện khi đạt được 10 điểm thiện cảm với Đinh Quang."
"Chết thật," Tuyết Nhàn nghĩ, "Vậy ra Phan Thiên chỉ là cái lá chắn tạm thời, chứ không phải nhân vật chính trong nhiệm vụ của mình. Đinh Quang mới là trọng điểm."
Ngay khi cô bắt đầu cảm thấy hoang mang, Phan Thiên đứng dậy, tiến về phía cô, ánh mắt của hắn đã thay đổi, không còn lạnh lùng như trước. Tuyết Nhàn vội vàng xua tay, như thể không có chuyện gì xảy ra, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
Phan Thiên nhìn cô, ánh mắt vẫn ẩn chứa sự dò xét: "Công chúa, ngươi nói rất có lý. Nếu không phiền, ta sẽ thử sửa chữa theo cách của ngươi."
Tuyết Nhàn giật mình, cười gượng: "Không phiền đâu, ta chỉ nói tùy ý thôi. Ngươi làm theo ý của ngươi là được."
Phan Thiên cúi đầu, dường như cảm nhận được sự lạ lùng trong thái độ của cô, nhưng không hỏi thêm. Tuyết Nhàn thở dài trong lòng, nghĩ thầm, "Chắc phải quay lại đối phó với Đinh Quang thôi, dù sao nhiệm vụ cũng không thể bỏ qua."
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị bước ra ngoài "Công chúa cảm ơn người đã cho ta lời khuyên," Phan Thiên đứng dậy cảm tạ.
"Hệ thống cảnh báo: Nhiệm vụ chính là công lược Đinh Quang, không thể trì hoãn. Tiến độ nhiệm vụ sẽ bị đình trệ nếu tiếp tục làm sai hướng."
Lúc này, Tuyết Nhàn không còn biết nói gì, chỉ có thể gắt gao nắm tay lại, quay lại đối mặt với Phan Thiên "Vậy tạm biệt".
Móa cái tên này dễ công lược mà không cho ta công lược trước bắt ta công lược cái tủ lạnh Đinh Quang thì bao giờ mới hoàn thành nhiệm vụ. Con mợ nhà ngươi hệ thống.