Ngay khi lời hệ thống vừa dứt, một giọng nói trầm thấp, mang theo sự uyển chuyển và thanh thoát, vang lên từ phía cửa.
"Thần Phan Thiên, bái kiến bệ hạ."
Tuyết Nhàn quay đầu lại, và ánh mắt nàng lập tức chạm phải một người đàn ông vận trường bào trắng, tóc dài buộc gọn, khuôn mặt tựa như bước ra từ tranh vẽ. Đôi mắt sâu thẳm của hắn ánh lên vẻ thông tuệ và bí ẩn, nụ cười mỉm nhàn nhạt như giấu hàng vạn câu chuyện sau đó.
"Đây là quốc sư?" Tuyết Nhàn nghẹn lời. "Sao nhìn hắn giống nhân vật phản diện vậy? Ai bảo đây là người sẽ yêu ta cơ chứ?!"
Hệ thống tiếp tục giới thiệu bằng giọng điệu máy móc:
"Phan Thiên, quốc sư triều đình, là một người nắm rõ thiên văn, địa lý, cùng nhiều thuật pháp kỳ bí. Hắn thường giữ khoảng cách với mọi người, nhưng lại được nữ chính Nhạn Ngọc cảm hóa, trở thành một trong những người trung thành nhất với cô ấy trong nguyên tác."
"Cảm hóa? Cảm hóa cái quỷ gì? Ngươi chắc chắn hắn không phải kẻ đang giấu một âm mưu gì đó chứ?" Tuyết Nhàn gào thầm.
Như để tăng thêm áp lực, ngay sau khi quốc sư Phan Thiên ngồi xuống, một giọng nói khác vang lên từ phía sau:
"Thần Nguyễn Duy, bái kiến bệ hạ."
Lần này, Tuyết Nhàn hoàn toàn cứng người. Nguyễn Duy, tể tướng triều đình, bước vào với dáng vẻ nho nhã, tao nhã. Hắn mặc một bộ triều phục màu xanh đậm, ánh mắt sắc sảo dưới cặp lông mày kiếm, cả người tỏa ra khí chất lạnh lùng, xa cách.
"Còn người này?" Tuyết Nhàn thầm thì.
"Nguyễn Duy, tể tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử triều đình, nổi tiếng với sự quyết đoán và tài năng chính trị xuất chúng. Hắn cũng là người mà nữ chính Nhạn Ngọc đã chinh phục trong nguyên tác bằng trí tuệ và lòng nhân từ của mình." Hệ thống không quên nhấn mạnh.
"Ngươi đùa ta chắc? Cả ba người này đều là dạng khó xơi. Ta không tin nổi đây là tuyến tình cảm của một cuốn tiểu thuyết." Tuyết Nhàn mím môi, ánh mắt đầy uất ức.
"Chủ nhân, nhiệm vụ đầu tiên của ngài là công lược Đinh Quang. Mọi hành động hôm nay sẽ ảnh hưởng đến tiến độ nhiệm vụ." Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở.
"Công lược hắn?" Tuyết Nhàn liếc nhìn Đinh Quang, người đang ngồi ngay ngắn phía dưới, gương mặt nghiêm nghị như thể ai đó vừa nợ hắn một món lớn. Hắn mà biết ta là nam nhân lại đang tính công lược, chắc chắn sẽ một đao giết ta tại chỗ."
Trong khi Tuyết Nhàn đang rối như tơ vò, Nữ đế Ngọc Lan đột ngột lên tiếng:
"Quang nhi, khanh đã lập công lớn trong trận chiến vừa qua. Trẫm thấy đã đến lúc thưởng cho khanh một phần thưởng xứng đáng."
Đinh Quang cúi người, giọng nói rõ ràng và nghiêm túc:
"Thần chỉ mong có thể bảo vệ quốc gia, không cần phần thưởng gì khác."
Nữ đế cười nhẹ, ánh mắt thoáng qua Tuyết Nhàn:
"Nhưng Tuyết Nhàn của ta lại rất ngưỡng mộ khanh. Trẫm nghĩ, nếu hai người có thể thành đôi, chẳng phải là lương duyên trời định hay sao?"
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai Tuyết Nhàn. Nàng giật mình, suýt nữa đánh đổ cả bát trà trước mặt.
"Cái gì?! Tôi nói ngưỡng mộ hắn hồi nào? Lương duyên cái gì chứ tôi không muốn" Đương nhiên là Tuyết Nhàn không dám nói ra những câu này, anh chỉ có thể gào thầm.
Đinh Quang im lặng một hồi, sau đó đáp lại:
"Thần xin nghe theo ý chỉ của bệ hạ."
Trời ơi nữ đế bộ bà không thấy hắn ta chẳng có tí gì gọi là hứng thú với con gái bà sao? Thậm chí về sau con gái bà còn chết mà hắn ta không thèm đến xem xác. Minh ơi, mày bình tĩnh. Đây là triều đình, không phải nơi mày có thể cãi lại. Nhưng chết thật, tại sao mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy?!
Hệ thống vang lên lần nữa, đầy hài lòng:
"Chủ nhân, chúc mừng! Đây là bước đầu tiên trong hành trình công lược Đinh Quang. Hãy tiếp tục duy trì phong thái và tìm cơ hội tiếp cận hắn."
"Tìm cơ hội? Mày có cho tao thêm một cái mạng cũng không đủ đâu!"Tuyết Nhàn thầm gào thét, trong lòng không ngừng rủa thầm cái hệ thống rắc rối và cuốn tiểu thuyết oái oăm này.
Tuyết Nhàn thầm nghĩ: "Đây là cái loại lương duyên gì chứ? Ta vốn là đàn ông, sao lại phải chinh phục đàn ông khác?!"
Hệ thống lập tức phản hồi:
"Chủ nhân, cơ hội không đến lần hai. Hãy tận dụng thời gian này để bắt đầu tạo mối quan hệ với Đinh Quang."
"Quan hệ cái đầu ngươi!" Tuyết Nhàn nghiến răng. "Ngươi thử vào thân thể này mà làm xem có dễ không! Ta là đàn ông thẳng, mày hiểu không? THẲNG!"
Hệ thống vẫn giữ giọng điệu đều đều, như thể hoàn toàn không quan tâm đến sự kháng cự của cô:
"Chủ nhân, nếu không tuân thủ nhiệm vụ, bạn sẽ bị trừng phạt."
Tuyết Nhàn lạnh sống lưng, cô rùng mình nhớ lại quả sét đánh đó. "Lại là trừng phạt. Ngươi chỉ giỏi dọa ta."
Ánh mắt sắc bén của Nữ đế Ngọc Lan đang hướng thẳng về phía cô "Nhàn Nhi con sao vậy?"
"Dạ... Thưa... Bẩm nhi thần không sao ạ" Tuyết Nhàn giật thót mình, cố ra vẻ thục nữ.
Đinh Quang đứng thẳng lưng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng, như đang đánh giá một điều gì đó. Tuyết Nhàn cảm thấy tim mình đập mạnh không phải vì rung động mà là vì căng thẳng. "Bảo ta cua cái máy giế.t người như vậy sao? Ôi cái mạng ta,"
Đinh Quang không nói gì thêm, chỉ cúi đầu nhận ý chỉ rồi lùi về chỗ ngồi. Tuyết Nhàn lặng lẽ thở phào, nhưng trước khi cô kịp bình tâm lại, Phan Thiên quốc sư nhìn nàng với nụ cười như mang cả trời bí ẩn.
Tuyết Nhàn quay sang, thấy Phan Thiên đang mỉm cười đầy ẩn ý nhìn mình. Nụ cười ấy khiến nàng lạnh cả sống lưng. "Hắn cười cái gì?!"
Cô quay sang nhìn Nguyễn Duy, tể tướng với vẻ mặt lạnh lùng như tượng đá, chẳng để lộ ra bất kì biểu cảm gì. Tuyết Nhàn có cảm giác như cả hai người này đều không phải dạng dễ đối phó.
"Ba người này, không ai bình thường cả." Tuyết Nhàn cắn răng, cố gắng giữ nụ cười trên mặt. Nhưng trong lòng, cô chỉ muốn hét lên: "Ông đây thà đi công lược mấy cô nương còn hơn. Cái hệ thống chết tiệt này!"
Hệ thống lại nhắc nhở:
"Chủ nhân, hãy nhớ, nhiệm vụ quan trọng nhất là chinh phục Đinh Quang. Các mối quan hệ khác sẽ được xây dựng dần dần."
"Xây dựng cái quái gì chứ?! Ba người này mà tụ hợp lại, ta chết chắc!" Tuyết Nhàn gào thầm, nhưng biết rằng không có đường lui.
Nàng ngước lên nhìn ba người đàn ông quyền lực nhất triều đình, thầm nghĩ:
"Minh ơi, đời mày chính thức xuống dốc rồi."