Sau khi đấu tranh tâm lý kịch liệt với hệ thống, Tuyết Nhàn (Minh) đành tạm thời chấp nhận tình cảnh tréo ngoe này.
Ngồi trên giường thở dài, nàng lẩm bẩm:
"Công lược đàn ông… Đinh Quang, Phan Thiên, Nguyễn Duy… Toàn là mấy cái tên làm ta đau đầu. Thôi thì tạm thời gặp tên đầu tiên xem sao đã."
Giọng hệ thống vang lên như chờ đợi sẵn:
“Chủ nhân, ngài đã quyết định đúng đắn. Người đầu tiên là Tướng quân Đinh Quang, hiện đang đóng quân ở ngoài thành. Ngài sẽ gặp anh ta trong buổi yến tiệc đón chiến thắng vào ngày mai.”
Tuyết Nhàn nhíu mày:
"Tướng quân? Một người đàn ông cầm kiếm giết giặc nơi sa trường? Làm sao mà công lược được cái thể loại cứng đầu đó chứ?"
Hệ thống:
“Không phải cứng đầu. Là cực kỳ cứng đầu. Nhưng với nụ cười của ngài và vài thủ thuật nhỏ, mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Tuyết Nhàn thở hắt ra, ngả người nằm bệt xuống giường.
"Nụ cười? Thủ thuật? Ngươi nghĩ ta là ai? Ngọc Nữ Giáng Trần chắc?"
***
Ngày hôm sau, trong hoàng cung
Khắp nơi trong cung rộn ràng với sự chuẩn bị cho đại tiệc. Tuyết Nhàn, trong bộ trang phục lộng lẫy của công chúa, đang ngồi bất động trước gương, ánh mắt đầy mệt mỏi.
“Ngươi bảo ta phải làm sao khi gặp hắn?” Tuyết Nhàn hỏi hệ thống.
Hệ thống trả lời tỉnh bơ:
“Mỉm cười thật duyên dáng, chào hỏi lịch sự, khen ngợi công lao của hắn. Nhớ giữ giọng nhẹ nhàng, dịu dàng một chút.”
Tuyết Nhàn cau có:
“Ngươi nghĩ ta làm được à? Dịu dàng là khái niệm không tồn tại trong từ điển của ta!”
Hệ thống không hề dao động:
“Nếu ngài thất bại, sẽ bị trừng phạt. Và đừng quên, đây chỉ là bước đầu tiên.”
Tuyết Nhàn câm nín.
***
Tối hôm đó, tại đại yến
Các đại thần cùng những người có công trạng lớn đang tụ tập trong đại sảnh rộng lớn. Tuyết Nhàn ngồi ở vị trí cao nhất cạnh Nữ đế Ngọc Lan – mẫu thân hiện tại của nàng. Bên phải nàng là nữ chính Nhạn Ngọc, muội muội xinh đẹp mà nguyên tác ca tụng không ngớt lời.
Tuyết Nhàn len lén liếc nhìn Nhạn Ngọc. Không thể phủ nhận, cô ấy đẹp thật – làn da trắng ngần, đôi mắt như hồ thu, nụ cười dịu dàng đủ khiến trái tim bất kỳ ai cũng phải tan chảy, Tuyết Nhàn nhìn Nhạn Ngọc đến mê mẩn. Không chỉ Nhạn Ngọc, đến Nữ Đế, thậm chí cung nữ bên cạnh còn đẹp. Trong đầu nàng thầm rủa:
"Trời ơi, tại sao không cho ta xuyên vào nam nhân chứ? Tại sao không bắt ta công lược nữ nhân! Đồ hệ thống khốn nạn, mày đúng là muốn hành ta mà!"
Nhưng những ý nghĩ đó không thể lấn át sự bỡ ngỡ của nàng khi lần đầu tiên được chứng kiến một khung cảnh lộng lẫy như thế này. Đại sảnh được trang trí lộng lẫy với đèn lồng đỏ và hoa văn vàng ánh, từng chi tiết đều thể hiện sự xa hoa của hoàng cung. Các vị đại thần ngồi bên dưới, cả nam lẫn nữ, đều mặc triều phục trang nghiêm, mỗi người mang một phong thái riêng biệt.
Tuyết Nhàn cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thì xôn xao không ngừng. Nàng chưa bao giờ ngồi ở vị trí cao nhất, được mọi người chú ý như thế này. Nhìn vào bát vàng trước mặt, nàng nghĩ thầm:
"Chậc, không ngờ xuyên sách lại có lợi thế thế này. Được ăn ngon, mặc đẹp, lại còn ở cung điện như trong phim. Nhưng… giá mà ta không phải làm cái nhiệm vụ chết tiệt đó."
Giọng hệ thống bất ngờ vang lên, phá vỡ dòng suy nghĩ:
"Chủ nhân, buổi yến tiệc hôm nay là cơ hội để ngài bắt đầu làm quen với các mục tiêu. Hãy nhớ hành xử đúng mực và tạo ấn tượng tốt."
Tuyết Nhàn đáp thầm trong đầu, gằn từng chữ:
"Im miệng. Bắt ông đây tạo ấn tượng tốt với nam nhân! Chó má thật chứ."
Không lâu sau, cửa đại sảnh mở ra, và một bóng người cao lớn bước vào. Đinh Quang – tướng quân của triều đình, người vừa giành thắng lợi trong trận chiến với quân địch, bước vào với dáng vẻ uy nghiêm. Ánh đèn lồng chiếu lên bộ giáp sáng loáng của hắn, làm nổi bật gương mặt góc cạnh đầy sát khí.
Tuyết Nhàn nhìn thấy hắn, cảm giác như tim mình vừa rơi một nhịp. Nhưng không phải vì rung động – mà là áp lực. "Ôi trời, tên này đúng chuẩn sát thủ. Mặt hắn mà cười chắc ta mất mạng luôn quá. Công lược hắn? Mơ đi!"
Nữ Đế bên cạnh bất ngờ nói nhỏ:
"Con thấy Đinh Quang thế nào? Đệ nhất tướng quân của triều đình đấy."
Tuyết Nhàn nuốt khan, cố giữ vẻ ngoài đoan trang:
"À… Dạ… Khá… ấn tượng."
Nhạn Ngọc bên cạnh cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh:
"Tỷ thật may mắn. Hôn phu của tỷ là một người tài giỏi như vậy."
Tuyết Nhàn suýt sặc. Hôn phu? Hệ thống đâu, ra đây giải thích đi! Không đó mới là phu quân của muội, còn ta thì sẽ chết.
Hệ thống lập tức xuất hiện, giọng đầy trịch thượng:
"Ngài quên rồi sao? Trong nguyên tác, Đinh Quang là một trong ba phu quân của ngài. Quan hệ của hai người sẽ bắt đầu từ đây."
"Bắt đầu con khỉ!" Tuyết Nhàn chửi thầm. "Nhìn mặt hắn đi, hắn chắc chắn coi ta không khác gì cái gai trong mắt. Sau này hắn yêu nữ chính mà, coi ta ra cái mẹ gì đau. Công lược nổi mới lạ!"
Tướng quân Đinh Quang tiến đến trước mặt Nữ đế Ngọc Lan, cúi người hành lễ.
"Thần Đinh Quang, bái kiến bệ hạ."
Giọng hắn trầm thấp, rõ ràng từng chữ, khiến cả đại sảnh như lặng đi trong giây lát. Nữ đế Ngọc Lan mỉm cười, khẽ gật đầu:
"Bình thân, lần này khanh đã lập công lớn. Trẫm vô cùng hài lòng."
Đinh Quang cúi đầu, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn nhanh chóng lia đến Tuyết Nhàn. Tuyết Nhàn giật mình, nhanh chóng quay mặt đi như không có chuyện gì xảy ra.
"Chết tiệt! Hắn vừa nhìn ta! Trời ơi, ta có làm gì đâu? Sao ánh mắt hắn đáng sợ thế này!"
Hệ thống "Do ngài nhạy cảm quá ngài ấy nhìn ngài rất tôn trọng mà."
"Ngươi im đi, ta là nam nhân ta biết ánh mắt thế nào là tôn trọng nhé"
Buổi yến kéo dài với không khí trang trọng, nhưng đối với Tuyết Nhàn, đây là một cơn ác mộng kéo dài. Nàng cố gắng né tránh ánh mắt của Đinh Quang, đồng thời âm thầm cầu nguyện buổi tiệc mau chóng kết thúc. Nhưng không, hệ thống lại không để nàng yên.
"Chủ nhân, ngài còn hai mục tiêu nữa chưa được giới thiệu." Giọng hệ thống bất ngờ vang lên, khiến Tuyết Nhàn suýt nữa nhảy dựng lên.
"Hai mục tiêu?!" Tuyết Nhàn nghĩ thầm. "Bọn họ cũng ở đây sao? Đừng nói là ta phải gặp cả ba người trong cùng một ngày nhé!"
"Tất nhiên. Lần lượt, quốc sư Phan Thiên và tể tướng Nguyễn Duy đều là phu quân của ngài trong nguyên tác."
"Phu quân của ta hồi nào? Phu quân của nữ chính chứ, ta là nữ phụ bị 3 tên này hại chết để cưới nữ chính mà" Tuyết Nhàn nhớ lại bộ truyện mình đọc, không hiểu sao có thể cày hết 50 chương truyện.