Tuyết Nhàn lập tức nhảy bổ lên chạy khắp phòng ngay khi cung nữ lui ra, đầu óc vẫn quay cuồng vì những gì vừa nghe, vừa được hiểu.
"Không thể nào! Đây chắc chắn là mơ… là ác mộng!" Anh lẩm bẩm, rồi ánh mắt vô thức quét quanh căn phòng xa hoa.
Một chiếc gương đồng được đặt ngay ngắn ở góc phòng khiến Tuyết Nhàn không kìm được mà lao đến. "Phải xem lại cho rõ...!"
Khi Tuyết Nhàn đối diện với chính mình trong gương, anh như chết lặng. Trong gương không còn là khuôn mặt quen thuộc của anh nữa, mà là khuôn mặt của một mỹ nhân diễm lệ. Đôi mắt phượng long lanh, làn da trắng mịn màng, ngũ quan tinh tế đến mức khó tin.
"Đây là... tôi?" Tuyết Nhàn lắp bắp, cúi sát vào gương, như thể mong muốn tìm ra một dấu hiệu gì đó chứng tỏ đây không phải là sự thật.
Tuyết Nhàn bất giác đưa hai bàn tay lên, những ngón tay thon dài, trắng muốt như ngọc hiện ra trước mắt. Tuyết Nhàn nuốt nước bọt, tay run rẩy sờ lên gương mặt trong gương. "Da mềm thế này..."
Rồi, như một phản xạ bản năng, tay Tuyết Nhàn dần di chuyển xuống. Khi cảm nhận được sự mềm mại bất thường trên ngực mình, toàn thân anh đông cứng.
"Cái quái gì?!" Tuyết Nhàn rụt tay lại như chạm phải lửa. Anh bước lùi về sau vài bước, mặt đỏ bừng vì kinh hoàng.
"Không thể nào, đây không phải cơ thể tôi! Tôi là đàn ông! Đàn ông thẳng! Không thể nào…"
Tuyết Nhàn ôm đầu, ngồi sụp xuống sàn, đầu óc rối như tơ vò. Từng dòng suy nghĩ hiện ra: "Làm sao tôi lại biến thành một cô gái? Lại còn là một cô gái trong cái bộ truyện rác rưởi đó?!"
Đúng lúc này, giọng hệ thống lạnh lùng vang lên trong đầu:
“Chủ nhân, xin chào mừng đến với thế giới của Đa Phu Của Nữ Đế. Nhiệm vụ của ngài đã bắt đầu.”
Tuyết Nhàn ngẩng đầu lên, hét lớn: "Nhiệm vụ cái gì mà nhiệm vụ? Ngươi là ai?!"
Hệ thống đáp lại không chút cảm xúc:
“Ta là hệ thống Công Lược Phu Quân. Nhiệm vụ của ngài là hoàn thành công lược ba người đàn ông: Tướng quân Đinh Quang, Quốc sư Phan Thiên, và Tể tướng Nguyễn Duy. Đây là cách duy nhất để ngài sống sót và hoàn thành cốt truyện.”
Tuyết Nhàn lảo đảo đứng dậy, chỉ tay về phía trước như đang tranh cãi với người vô hình: "Công lược cái gì?! Ta là đàn ông thẳng! Ông đây không làm, ba ông đó, mơ đi! "
Hệ thống vẫn đều giọng:
“Chủ nhân, ngài đã trở thành Tuyết Nhàn. Nếu không thực hiện nhiệm vụ, cốt truyện sẽ tự động vận hành theo hướng nguyên tác. Cuối cùng, ngài sẽ mất tất cả và chết trong nhục nhã.”
Tuyết Nhàn há hốc miệng, không nói được lời nào. Hệ thống nói tiếp:
“Nếu ngài hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ giúp ngài tìm đường trở về thế giới thực.”
Tuyết Nhàn sững người, sau đó bật dậy, chỉ tay về phía trước như đang tranh cãi với một người vô hình: "Con mẹ nhà ngươi, tự nhiên lôi ta vô đây rồi bắt ta công lược, bảo ta công lược đàn bà ta còn làm giờ bắt ta công lược đám đàn ông, ta nhổ vào. Ông đây thà ở lại đây còn hơn."
Hệ thống vẫn giữ giọng lạnh băng, không hề lay động:
“Nếu không làm, ngài sẽ bị trừng phạt.”
Tuyết Nhàn chợt khựng lại, nhíu mày: "Trừng phạt? Trừng phạt kiểu gì?"
Giọng hệ thống vẫn đều đều, không nhanh không chậm:
“Tỷ lệ bị sét đánh là 90%, bị chuột rút toàn thân là 80%, hoặc có thể là cảm giác đau đớn như ngàn mũi kim đâm khắp người…”
Nghe đến đây, Tuyết Nhàn lạnh sống lưng. Nàng lẩm bẩm: "Ngươi dọa ta? Ta không tin..."
BÙM!
Một tiếng sét từ đâu vang lên trong đầu, khiến Tuyết Nhàn ngã bật về phía sau. Dù không thật sự bị đánh, cảm giác tê tê ở gáy làm nàng run lẩy bẩy.
"Được rồi! Được rồi! Ta nghe lời!" Tuyết Nhàn hét lớn. "Nhưng ngươi phải giải thích rõ, làm thế nào để công lược ba người đàn ông kia? Ta không thể chỉ ngồi yên và tán tỉnh họ được! Ta chưa bao giờ tán trai."
Hệ thống đáp lại bình thản:
“Mọi chỉ dẫn sẽ được cung cấp từng bước khi ngài tiến hành nhiệm vụ. Xin hãy chuẩn bị tinh thần, chủ nhân.”
Tuyết Nhàn nghiến răng, cố giữ bình tĩnh. "Được! Nhưng để ta nói rõ, nếu ba ông đó dám làm khó ta, ta sẽ… sẽ…"
“Ngài sẽ làm gì?” Hệ thống ngắt lời.
Tuyết Nhàn im lặng một lúc, rồi thở dài bất lực: "Ta sẽ nghĩ sau. Ngươi thắng rồi, đồ hệ thống trời đánh."
Nàng ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. "Đàn ông sao? Thôi được, ta sẽ công lược... nhưng mà có chết cũng phải giữ lại chút tự trọng!"
Hệ thống: “Chúc may mắn, chủ nhân.”