Minh là sinh viên năm cuối trường đại học trường Kĩ thuật, anh ngồi trong phòng ký túc xá của mình, lướt qua một loạt các bộ truyện online. Một buổi chiều yên tĩnh như bao ngày khác, sau một ngày dài với mớ bài tập, cậu tìm đến thú vui quen thuộc: lướt truyện. Minh vô tình dừng lại ở một bộ truyện có tên Đa Phu Của Nữ Đế. “Tên nghe sao kỳ quái vậy, nội dung sao mà nữ đế lại có nhiều ông chồng? Nhất định là một bộ truyện rác rưởi!” Minh cười nhạt, mở ra đọc thử cho vui.
Trong bộ truyện đó, quốc gia của nữ đế được xây dựng với một thế giới kỳ lạ, nơi mà nữ nhân có thể có nhiều chồng. Nữ chính Nhạn Ngọc, con gái thứ của Nữ đế Ngọc Lan, và con trưởng là nữ phụ Tuyết Nhàn được sắp đặt hôn nhân với ba người đàn ông quyền lực nhất triều đình: Đinh Quang – tướng quân lạnh lùng, Phan Thiên – quốc sư tài ba, và Nguyễn Duy – tể tướng tham vọng. Tuy nhiên, nữ phụ Tuyết Nhàn lại si mê một tên công tử phong lưu ở xuân lâu, thậm chí còn muốn hắn làm chính thất, cô bỏ qua ba người chồng tài giỏi và bắt đầu hành hạ họ, khiến ba người đó dần xa lánh và cuối cùng, cô ta nhận lấy kết cục bi thảm.
Minh lắc đầu, nhăn mặt. “Truyện rác thật! Nữ phụ ngu ngốc như vậy sao? Để ba người đàn ông quyền lực này ghét bỏ mình rồi mất tất cả? Quá lố!"
"Tác giả nào viết được cái bộ này đúng là tam quan có vấn đề," Minh vừa đọc vừa chửi.
Minh lướt xuống dưới phần bình luận anh bật cười:
Nick name: Pháo "Hehe truyện hay quá tác giả ơi"
Trang"Ôi Phan Thiên của tôi tại sao lại không được làm chính thất chứ tác giả ơi!"
Hạnh "Sao nữ chính cưới có 4 anh vậy? Tác giả ơi còn anh cận vệ của tui huhu,"
Phương "Ủa sao Nhạn Ngọc chỉ cưới bốn anh thôi? Tưởng harem phải hốt hết chứ. Tôi mà là nữ chính thì 3000 nam nhân mới vừa lòng tôi haha."
Minh lắc đầu ngao ngán. “Cái đám con gái này thật hết nói nổi.”
Bất giác, anh cũng bình luận “Tác giả nông cạn, tam quan vấn đề. Đa phu cái con khỉ, đi chết đi!”
Ngay khi câu nói vừa dứt, điện thoại trên tay Minh đột nhiên lóe sáng. “Hả? Chuyện gì đây?!” Minh giật mình, nhưng chưa kịp hiểu gì thì một luồng ánh sáng mạnh mẽ ập đến, cuốn cậu vào hư vô.
Vừa nói xong câu đó, Minh bất ngờ cảm thấy choáng váng. Đôi mắt cậu mờ dần, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì… cả thế giới như tan biến.
Minh tỉnh lại, cảm giác đầu nặng trĩu. Xung quanh là một không gian xa lạ: giường gỗ chạm trổ, màn tơ mỏng thêu hoa văn tinh xảo, ánh nến vàng lung linh. Minh ngồi bật dậy, hoang mang nhìn quanh. “Đây là đâu? Sao giống mấy bộ phim cổ trang vậy?”
Cậu nhìn xuống tay mình bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt. Minh bàng hoàng đứng dậy, bước đến chiếc gương đồng đặt trên bàn trang điểm. Trong gương, một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đen nhánh và khuôn mặt như hoa xuất hiện.
Minh trợn mắt. “Cái gì đây? Đây không phải là mình!"
"Là mơ sao?" Minh bàng hoàng vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Công chúa, người đã tỉnh rồi sao?”
Một giọng nữ vang lên làm Minh giật thót, quay phắt lại. Một cung nữ bước vào, cầm theo một khay trà. “Công chúa, người đã khỏe hơn chưa ạ? Có cần gọi thái y không ạ?”
Minh cố giữ bình tĩnh. “Ta… không...”
“Vậy tốt quá. Nữ đế nương nương dặn người nghỉ ngơi cho khỏe, không cần lo nghĩ gì cả.”
“Nữ đế…?!” Minh nghẹn lời, nhưng vẫn cố giữ mặt tỉnh bơ. Tuy nhiên, trong lòng cậu đang hỗn loạn cực độ.
Một ý nghĩ vụt qua, Minh liền hỏi, giọng run run: “Tôi là ai…?”
Cung nữ ngạc nhiên nhìn Minh, mắt tròn xoe. “Công chúa, người sao vậy? Không lẽ cú ngã mạnh quá làm người quên hết rồi sao? Người đâu, mau...”
Chưa kịp dứt lời, cung nữ đã bị Minh nhảy bổ tới, bịt chặt miệng. “Đừng gọi người! Im đi!”
Cung nữ giật mình, hoảng hốt, nhưng Minh hạ giọng khẩn thiết: “Nghe này, cô không được gọi ai hết! Tôi… tôi chỉ hơi mệt thôi, không cần kinh động đến người khác!”
Cung nữ dần bình tĩnh, gật đầu lia lịa. Minh thở phào, từ từ thả tay ra, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác. Cậu nói tiếp, cố tìm cách giữ vững tình thế:
“Nghe này, ta chỉ hỏi lại để chắc chắn thôi. Thế... ta là ai?”
Cung nữ nhìn Minh với vẻ kỳ lạ nhưng vẫn trả lời cẩn thận: “Người là công chúa Tuyết Nhàn, trưởng nữ của Nữ đế Ngọc Lan, địa vị tôn quý nhất trong thiên hạ sau Nữ đế. Người quên thật sao?”
Minh nghe xong, cả người đông cứng. “Công chúa? Trưởng nữ? Nữ đế? Khoan đã…” sao nghe tình tiết quen thuộc vậy?
Đúng lúc này, âm thanh lạnh lùng kia lại vang lên trong đầu Minh:
“Chủ nhân không cần hoảng loạn. Hệ thống Công Lược Phu Quân đã được kích hoạt. Ngài chính là nữ phụ Tuyết Nhàn trong câu chuyện Đa Phu Của Nữ Đế.”
Minh giật bắn, đứng bật dậy hét lớn: “Cái gì?! Hệ thống cái gì?! Tôi là đàn ông thẳng mà! Công lược con mẹ gì? Lại còn xuyên vào con gái.”
Cung nữ tái mặt, vội vàng quỳ xuống. “Công chúa, người sao vậy? Đừng làm thần sợ! Thần không hiểu gì cả!”
Minh bối rối nhìn xuống cung nữ đang run rẩy. Cậu nghiến răng tự nhủ: “Bình tĩnh, Minh. Dù sao cũng phải tìm cách sống sót trước đã.” Cậu hít sâu, cười gượng, đưa tay đỡ cung nữ đứng lên.
“Không có gì. Ta… chỉ là nằm mơ thấy điều kỳ lạ, giật mình thôi. Ngươi đừng lo.”
Cung nữ ngập ngừng, vẫn nhìn Minh đầy nghi ngại. “Người chắc chứ?”
“Chắc. Chắc chắn.” Minh vội gật đầu. Nhưng trong lòng thì đang kêu gào, cố tỏ ra bình tĩnh: “Em... Ngươi ra ngoài trước trước đi ta muốn ở một mình."
"Nô tì xin cáo lui" Cung nữ vẫn còn hoảng sợ giọng run nhẹ, cúi đầu rồi lui ra ngoài.