Hậu Cung Quá Khốc Liệt, Nương Nương Nằm Im Cũng Thắng

Chương 53: EQ

Trước Sau

break

"Dù sao Như Yên cũng do ngạch nương nhìn nó lớn lên từ nhỏ. Con bé ở am Tam Thánh chịu khổ nên ngạch nương rất đau lòng, chỉ sợ nó có ngày nghĩ không thông..."

Liễu thị nói rồi lại không kìm được mà khóc: "Nếu Hoàng thượng thật sự trách tội, e rằng không chỉ nhà họ Liễu và nhà họ Thẩm gặp xui xẻo mà còn liên lụy đến con."

"Ngạch nương đã hiểu rõ thì không cần con nói nhiều. Biểu tỷ ngày ngày sám hối trước Phật Tổ cho lỗi lầm đã phạm vẫn tốt hơn tội khi quân phải chém đầu. Hoàng thượng không truy cứu đã là khoan hồng, chừa cho một con đường sống. Lẽ nào ngạch nương và cữu cữu cứ phải khiến Hoàng thượng nổi giận mới cam tâm?"

Liễu thị không nói nữa, nhưng Thẩm Thanh Uyển vẫn nhìn ra bà không vui.

Người mẹ này của nguyên chủ thật khó nói hết lời. Bà dường như coi trọng cháu gái hơn cả con gái ruột. Bà chỉ lo cháu gái ở Phật đường sống không tốt mà chưa từng nghĩ lỗi lầm vô tri đó có thể liên lụy đến chính con gái mình.

Nguyên chủ đã phải trả giá bằng cả tính mạng cho những khó khăn trong thâm cung, lẽ nào tất cả không quan trọng bằng một cái nhăn mày hay nụ cười của cháu gái bà?

Dù Thẩm Thanh Uyển không thích người mẹ này của nguyên chủ, nàng vẫn phải làm tròn đạo hiếu vì đã chiếm dụng thân thể của người khác.

Thẩm Thanh Uyển giữ Liễu thị ở lại dùng bữa và ban thưởng không ít đồ. Lúc rời đi, Liễu thị cuối cùng cũng tươi cười.

Thẩm Thanh Uyển thầm cảm khái, tiền bạc từ xưa đến nay đúng là thứ tốt, có thể chữa lành mọi thứ.


Buổi sáng trôi qua thật bực bội. Sau khi tiễn Liễu thị xuất cung, Thẩm Thanh Uyển ngủ một giấc đến gần tối. Dù vậy, vẫn còn một lúc nữa mới đến bữa ăn.

Thẩm Thanh Uyển thay y phục, khoác thêm áo choàng rồi định ra Ngự Hoa viên dạo một vòng. Mùa đông không có nhiều hoa nở, lại chưa đến mùa mai khoe sắc nên nàng áng chừng chỉ có thể hái được một ít hoa tường vi.

Tuy hoa phòng ngày nào cũng đưa hoa đến Khôn Ninh cung, nhưng cuộc sống là của mình. Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ nàng sẽ phải sống cả đời ở đây.

Nhưng cũng khó nói...

Thẩm Thanh Uyển thấy hơi đau đầu khi nghĩ đến những người bên nhà mẹ đẻ của nguyên chủ.

Từ Khôn Ninh cung đến Ngự Hoa viên còn một đoạn đường. Vừa đến chỗ rẽ, nàng bất ngờ gặp Nguyên Vũ đế.

Cả hai đều sững sờ khi thấy đối phương.

Thẩm Thanh Uyển cúi người hành lễ: "Hoàng thượng."

"Hoàng hậu định đi đâu vậy?" Nguyên Vũ đế nhìn nàng quấn áo choàng kín mít, trông như sắp đi xa.

"Thần thiếp muốn đến Ngự Hoa viên hái ít hoa về cắm trong phòng." Thẩm Thanh Uyển nói.

Đến Ngự Hoa viên hái hoa?

Nghe vậy, Nguyên Vũ đế khẽ nhíu mày: "Là do đám nô tài ở hoa phòng không tận tâm sao? Sao lại để Hoàng hậu tự tay hái hoa? Nếu đúng thế, Trẫm nhất định không tha cho bọn họ."

"Hoàng thượng, đám nô tài ở hoa phòng rất tận tâm, ngày nào cũng chọn những bông hoa đẹp nhất đưa tới." Thẩm Thanh Uyển giải thích.

"Vậy Hoàng hậu là..." Nguyên Vũ đế vô cùng khó hiểu.

"Hoa do hoa phòng đưa tới đều đẹp, được chăm sóc cẩn thận, nhưng chưa chắc đã là loại thần thiếp thích. Cung điện mình phải ở cả đời, thần thiếp không muốn giao cho người khác. Tự mình trang trí thì ở cũng sẽ thoải mái hơn."

Nguyên Vũ đế nghe nàng nói, ánh mắt khẽ rung động.

Ở cả đời?

Nghe hai chữ này, ánh mắt Nguyên Vũ đế rung động, hắn ngước lên nhìn Thẩm Thanh Uyển.

Hắn rất ngạc nhiên khi nghe những lời này từ nàng. Dù sao lúc mới thành thân, nàng ở trong phủ đã quậy phá không ít, chuyện gì cũng không vừa ý.

Thật không ngờ có ngày nàng lại thật lòng coi nơi mình từng không thích là nhà.

Nguyên Vũ đế ho nhẹ như muốn che giấu điều gì đó: "Trẫm vừa phê duyệt tấu chương xong, đang rảnh rỗi."

"Vậy Hoàng thượng cùng thần thiếp đến Ngự Hoa viên dạo một chút đi. Nếu thấy hoa gì thích thì hái một bó cắm ở Dưỡng Tâm điện, lúc phê duyệt tấu chương tâm trạng cũng sẽ tốt hơn."

Nguyên Vũ đế khẽ nhướng mày, sánh vai cùng Thẩm Thanh Uyển đi về phía Ngự Hoa viên.

Vừa đi được hai bước, Nguyên Vũ đế đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói Liễu thị gần đây có vào cung."

"Hoàng thượng chắc không chỉ nghe được bấy nhiêu chuyện." Thẩm Thanh Uyển dừng bước, vô thức nghiêng đầu nhìn hắn, vừa hay bắt gặp khóe miệng hắn hơi cong lên.

"Hoàng hậu đang nói đến hôn sự của nhà họ Liễu và nhà họ Dung sao?" Nguyên Vũ đế dừng một chút: "Thật ra chuyện này năm đó Trẫm cũng chỉ thuận miệng nói, không thể coi là thánh chỉ ban hôn. Nghe nói Hoàng hậu vì chuyện này mà nổi giận, còn đưa biểu muội nhà mình đến am Tam Thánh. Một nữ tử mới mười mấy tuổi đã phải bầu bạn với đèn nhang kinh kệ cả đời, có phải là hơi không nể mặt nhà mẹ đẻ của mình rồi không."

"Hoàng thượng thuận miệng nói một câu là khoan dung với nhà mẹ đẻ của thần thiếp. Nếu không nhân chuyện này cho nhà họ Liễu một bài học, e rằng sau này họ sẽ gây ra không biết bao nhiêu họa nữa. Bây giờ ai cũng biết họ là thân thích của Hoàng hậu đương triều. Nếu hôm nay được dung túng, sau này họ lại gây đại họa thì sao? Liên lụy đến thần thiếp là chuyện nhỏ, làm mất thể diện hoàng gia mới là chuyện lớn." Thẩm Thanh Uyển thản nhiên cười.

"Hoàng hậu nói những lời này rất hiểu đại thể." Nguyên Vũ đế bất giác gật đầu.

Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nhưng một khi có tiền lệ, thân quyến của các phi tần trong cung sẽ bắt chước. Lúc đó ai cũng tự xưng hoàng thân quốc thích, tiền triều sẽ đại loạn.

"Biểu tỷ từ nhỏ đã ỷ vào sự thương yêu của cậu và ngạch nương nên mới không coi ai ra gì. Chỉ cần một chuyện không thuận ý là lại lấy cái chết ra ép buộc. Nếu cứ cố chấp như vậy, lương duyên của tỷ ấy là ai cũng sẽ không làm tỷ ấy hài lòng. Chi bằng bầu bạn với đèn nhang kinh kệ, tĩnh tâm dưỡng tính, còn có thể bảo toàn cho tỷ ấy một đời bình an. Người từ ái dục mà sinh lo, từ lo mà sinh sợ, không yêu tức không lo, không lo tức không sợ."

"Hoàng hậu có thể giải thích ý nghĩa của câu cuối cho Trẫm nghe được không, Trẫm không hiểu lắm."

"Vì trong lòng nảy sinh tham ái nên mới lo được lo mất, từ đó sinh lòng sợ hãi. Nếu có thể vô dục vô cầu thì sẽ không lo không sợ. Người không có dục vọng, lòng dạ sẽ trong sáng, phẩm chất cao khiết." Thẩm Thanh Uyển điềm nhiên nói.

Nguyên Vũ đế nhìn Hoàng hậu từ trên xuống dưới, dường như người trước mắt là người hắn chưa bao giờ thực sự hiểu rõ: "Không ngờ Hoàng hậu còn đọc cả Kinh Tứ Thập Nhị Chương?"

Thẩm Thanh Uyển: ...

Ngay cả xuất xứ cũng nói rành rọt như vậy mà còn bảo nàng giải thích. Nguyên Vũ đế này bị làm sao vậy!

Nhưng có lẽ người có vấn đề hơn là chính nàng. Nàng vậy mà cũng giải thích thật!

Thẩm Thanh Uyển không nhịn được mà thầm chửi trong lòng.

Hoàng thượng thời cổ đại này có tam cung lục viện mà trí tuệ cảm xúc chẳng cao hơn chút nào. Hắn không chỉ nói những lời không lọt tai, mà đôi khi còn khiến người khác muốn đánh.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đến bên hồ ở trung tâm Ngự Hoa viên rồi cùng lúc dừng bước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc