Hậu Cung Quá Khốc Liệt, Nương Nương Nằm Im Cũng Thắng

Chương 54: Ngày Sau Còn Dài

Trước Sau

break

"Đầu đông, cảnh "lá sen nối trời xanh biếc mãi, hoa sen ngời nắng thắm hồng riêng" đã bị thay thế bởi sen tàn không còn lá che mưa. Lá, cành và đài sen đã lùi lại sau ánh hào quang mùa hạ rồi u ám biến thành màu nâu sẫm. Nhưng sen tàn cũng có một vẻ đẹp khác." Thẩm Thanh Uyển nhìn đầm sen tàn mà không khỏi cảm khái.

"Kiến giải của Hoàng hậu quả thật độc đáo." Nguyên Vũ đế nhìn nàng chằm chằm, im lặng ba giây rồi bỗng cúi đầu cười. Nét mày hắn giãn ra, lúm đồng tiền bên môi cũng ẩn hiện: "Không ngờ trước đây Hoàng hậu đã đọc không ít sách. Xem ra Trẫm hiểu về Hoàng hậu vẫn còn quá ít, Trẫm vẫn luôn cho rằng..."

"Vẫn luôn cho rằng thần thiếp chỉ là một nữ tử thích ghen tuông, vô cớ gây sự, đanh đá ngang ngược?" Thẩm Thanh Uyển hỏi lại.

Nguyên Vũ đế vừa hay quay đầu nhìn nàng. Búi tóc xanh của nàng toát lên vẻ tình tứ, kiên định không sợ bão giông. Đây là dáng vẻ hắn chưa từng thấy ở nàng.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Nguyên Vũ đế bỗng cụp mắt cười: "Không phải, chỉ đơn thuần cảm thấy trước đây dường như chưa từng thực sự thấu hiểu Hoàng hậu."

Thấy Nguyên Vũ đế cười, Thẩm Thanh Uyển cũng cười theo: "Tương lai còn dài."

Thẩm Thanh Uyển hái vài đóa hoa mình thích rồi định về cung dùng bữa vì đã gần đến giờ thiện tối.

Nguyên Vũ đế không có ý định đến cung khác mà đi thẳng theo Thẩm Thanh Uyển về Khôn Ninh cung.

Được rồi.

Thế là nàng lại phải sắp xếp bữa tối. Bữa tối vốn do Ngự Thiện phòng chuẩn bị nên Thẩm Thanh Uyển không dặn dò gì đặc biệt. Ngự Thiện phòng có thể không nhớ sở thích của các nương nương nhưng chắc chắn thuộc làu món Hoàng thượng hay dùng.

Lúc dùng bữa, Thẩm Thanh Uyển do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Hoàng thượng, thần thiếp có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết có tiện không."

"Hoàng hậu có gì cứ nói thẳng." Nguyên Vũ đế đặt đũa xuống, ngước mắt lên.

"Thần thiếp muốn đến am Tam Thánh dâng hương, tiện thể thăm biểu tỷ kia. Tỷ ấy cả ngày ở đó đòi sống đòi chết, lỡ thật sự xảy ra chuyện lại kinh động đến chốn Phật môn thanh tịnh." Thẩm Thanh Uyển nói thẳng không giấu giếm.

"Hoàng hậu đúng là không giấu giếm Trẫm chút nào." Nguyên Vũ đế thấy buồn cười. Nếu là phi tần khác, họ sẽ nói vòng vo chứ không tự mình đề đạt. Họ chỉ đợi hắn đoán ra ý rồi ban những lời mình muốn nghe. Hoàng hậu quả không giống họ, nàng luôn thẳng thắn không chút kiêng dè.

"Hoàng thượng và thần thiếp là phu thê, lẽ nào nói chuyện cũng phải vòng vo tam quốc sao? Chuyện triều chính chưa đủ phiền lòng hay sao mà về nhà còn phải đấu trí với thê tử mình?" Thẩm Thanh Uyển nói xong liền tiếp tục ăn.

Tuy chỉ là chuyện nhà thường ngày nhưng lại khiến Nguyên Vũ đế ngẩn người. Hắn là bậc đế vương, phi tần trong hậu cung chỉ kính sợ hắn, đây là lần đầu có người nói với hắn hai chữ "phu thê".

Nguyên Vũ đế có chút xúc động, nhất thời không biết nói gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại lên tiếng: "Ăn nhiều chút đi."

Tay Thẩm Thanh Uyển khựng lại. Nàng hơi ngồi thẳng người, cố gắng điều chỉnh lại dáng ăn đang như hổ đói của mình cho thanh tao hơn một chút: "Hoàng thượng cũng ăn nhiều chút đi."

Nguyên Vũ đế: ...

"Am Tam Thánh thuộc về hoàng gia, nàng muốn đi lúc nào cũng được, Trẫm sẽ phái Ngự Lâm quân hộ tống. Thẩm gia dường như cách am Tam Thánh không xa lắm. Hoàng hậu hình như đã lâu không về nhà mẹ đẻ, có muốn về xem thử không?"

Thẩm Thanh Uyển vốn định đồng ý nhưng nghĩ lại thấy không ổn.

Thẩm gia và Liễu gia ngang ngược như vậy là vì có nàng làm Hậu. Nếu nàng về thăm, dù kín đáo thế nào cũng không thể giấu được. Chuyện Hoàng hậu về nhà sẽ khiến Thẩm gia và Liễu gia càng thêm làm càn. Chuyến đi này chẳng khác nào tiếp tay cho họ.

"Không cần đâu ạ. Đến lúc đó thần thiếp sẽ báo trước cho ngạch nương, A mã và cậu để gặp mặt ở am Tam Thánh là được rồi." Thẩm Thanh Uyển nhàn nhạt nói.

"Nếu Hoàng hậu đã quyết định, vậy cứ theo ý nàng mà làm." Nguyên Vũ đế nói.

"Tạ Hoàng thượng." Thẩm Thanh Uyển đặt đũa xuống, phúc thân hành lễ.

"Hoàng hậu vừa nói chúng ta là phu thê, sao cứ luôn khách sáo xa cách như vậy?" Khóe môi Nguyên Vũ đế nở một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Uyển không chớp, khiến nàng tê dại cả da đầu và toàn thân không tự nhiên.

Đột nhiên, thái giám ngoài cửa vào truyền lời, nói rằng bên Cảnh Dương cung mời Hoàng thượng qua một chuyến.

"Hiền phi sao rồi?" Ánh mắt Nguyên Vũ đế thoáng loạn.

"Bẩm Hoàng thượng, Hiền phi nương nương không sao ạ. Là Lan Thúy trong cung của người... hay là mời Hoàng thượng tự mình qua đó xem thử." Tiểu thái giám ấp úng dường như có điều khó nói.

Thẩm Thanh Uyển thấy Nguyên Vũ đế dường như đã ăn xong, liền lên tiếng: "Người của Cảnh Dương cung đã mời thì hẳn là có chuyện thật. Hoàng thượng cứ qua xem, có việc thì xử lý, không thì xem như đi dạo tiêu cơm."

Nguyên Vũ đế nghĩ ngợi rồi gật đầu.

"Bãi giá đến Cảnh Dương cung..."

Nguyên Vũ đế rời Khôn Ninh cung chưa bao lâu, Cảnh Dương cung đã truyền đến thánh chỉ: Lan Thúy có thai, được phong làm Lan Thường tại.

Lan Thúy tuy được tấn phong nhưng vẫn ở lại Cảnh Dương cung. Lúc này nàng đã là chủ tử nên không cần hầu hạ người khác nữa.

Nội Vụ phủ chuẩn bị đồ tấn phong theo phẩm cấp Thường tại, đồng thời cấp cho cô một thị nữ thân cận tên Hy Nhi và vài cung nữ hầu hạ.

Sáng sớm hôm sau, Lan Thúy đến cửa Khôn Ninh cung chờ sẵn vì sợ thất lễ.

Người đầu tiên nhìn cô ta không thuận mắt là Nguyễn Thường tại ở cùng cung, người vẫn chưa được thị tẩm.

"Thật không hiểu Hoàng thượng nghĩ gì, một tiện tỳ cũng có thể phong làm Thường tại, khiến mình cũng cảm thấy thấp kém theo."

"Nguyễn Thường tại nói vậy là không đúng rồi. Người ta đâu phải tiện tỳ, người ta có thủ đoạn hồ mị, trong bụng còn đang mang long chủng đấy chứ?" Đổng Thường tại bực bội nói.

"Hoàng thượng bây giờ cũng ngày càng không thích vào hậu cung nữa." Đồng Thường tại cảm khái.

"Ai nói Hoàng thượng không thích vào hậu cung, hôm qua chẳng phải còn cùng Hoàng hậu nương nương dạo Ngự Hoa viên sao?" Cát Thường tại bực bội nói.

"Hoàng hậu là chủ một cung, còn chúng ta chỉ là thiếp thất. Có gì phải ghen tị khi Hoàng thượng ở bên người? Cho dù Hoàng thượng ngày nào cũng ở bên Hoàng hậu thì cũng là vì họ là phu thê nhất thể." Lương tần không nhịn được lên tiếng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc