Hậu Cung Quá Khốc Liệt, Nương Nương Nằm Im Cũng Thắng

Chương 52: Muốn Chết

Trước Sau

break

"Chẳng biết Hoàng thượng nghĩ gì nữa. Bao nhiêu ngày không tới hậu cung, khó khăn lắm mới đến một lần mà lại đến chỗ của con mụ xấu xí kia. Chẳng lẽ ngài không sợ nửa đêm tỉnh giấc nhìn thấy gương mặt của Lệ tần sẽ gặp ác mộng sao?"

Đức phi lải nhải không dứt, thị nữ thân cận Bội Nhi bèn kéo tay áo nàng: "Nương nương, đừng nói nữa."

"Cái gì mà đừng nói nữa, sao lại không được nói? Ngươi cái nha đầu này rốt cuộc là sao hả? Bổn cung sắp thất sủng rồi, oán thán vài câu cũng không cho bổn cung oán thán à?"

"Nương nương." Bội Nhi sắp khóc, liên tục ra hiệu bằng mắt cho Đức phi.

"Bệnh đậu mùa vẫn còn quá nhân từ với con mụ xấu xí đó rồi. Đáng lẽ phải khiến cho mặt của nàng ta thối rữa hết đi. Ta muốn xem nàng ta còn dùng gì để quyến rũ Hoàng thượng..."

"Đức phi, ngươi đang muốn mặt của ai thối rữa hết, nói ai là đồ xấu xí đó?"

Trương ma ma đỡ Thái hậu đi đến phía sau Đức phi.

Giọng Thái hậu vừa dứt, gương mặt Đức phi lập tức tái nhợt. Nàng chậm rãi xoay người rồi khuỵu gối xuống đất: "Thái... Thái hậu nương nương, thiếp... thiếp không có ý đó, thiếp..."

Sắc mặt Thái hậu âm trầm: "Vậy Đức phi nói thử xem, rốt cuộc là có ý gì?"


Lúc Thẩm Thanh Uyển biết chuyện, nàng đang xem thực đơn bữa tối ở Khôn Ninh cung.

Bệnh đậu mùa đã qua, người mới vào cung cũng được sắp xếp ổn thỏa, Nguyên Vũ đế cũng đã đến hậu cung thị tẩm phi tần. Mọi chuyện dường như đã trở lại quỹ đạo. Nàng lại có thể từ từ nghiên cứu xem nên ăn gì. Trên đời này, không gì sánh được với món gỏi cá rau thuần. Cá thái lát mỏng hầm với dưa muối trong tiết trời lạnh giá quả là mỹ vị nhân gian.

"Trân Nhi, đi nói với Ngự Thiện Phòng một tiếng, buổi tối bản cung muốn ăn canh rau thuần."

"Nương nương." Trân Nhi nhanh bước từ ngoài vào: "Lát nữa nô tỳ sẽ cho người đến Ngự Thiện Phòng truyền lời, nhưng vừa rồi nô tỳ nghe được một chuyện."

"Chuyện gì vậy?" Thẩm Thanh Uyển hỏi.

"Là Đức phi nương nương ạ. Hôm nay không biết người đã nói gì mà chọc giận Thái hậu. Thái hậu nổi giận rất lớn, không chỉ tước quyền hỗ trợ cai quản lục cung mà còn phạt bổng lộc một năm của người."

Thẩm Thanh Uyển sững sờ: "Cái gì?"

Đức phi đúng là lắm chuyện nhất hậu cung. Đóng cửa cung lại nói thì thôi, đằng này còn để Thái hậu nghe thấy. Chuyện tước quyền của Đức phi là nhỏ, nhưng trong ba vị phi tử, một người đang bệnh, một người bận chăm sóc Tam A ca, chẳng phải sau này mọi việc trong hậu cung đều đến lượt mình bận rộn sao? Mắt thấy đã sắp đến cuối năm rồi.

Thẩm Thanh Uyển thầm thở dài, chỉ mong Nhu tần có thể bình an sinh hạ, được phong phi vị và ban cho quyền hỗ trợ cai quản lục cung. Nhưng muốn vậy, lần này Nhu tần phải sinh được một A ca.

Thẩm Thanh Uyển thật sự tò mò không biết Đức phi đã nói gì khiến Thái hậu nổi giận lớn như vậy, vừa phạt bổng lộc vừa tước cả quyền hỗ trợ cai quản lục cung.


Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Uyển vừa định đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hậu thì một thái giám đến truyền lời, nói rằng Liễu thị đã đến cửa cung cầu kiến.

Hậu cung không có chiếu chỉ thì không được vào, nhưng Liễu thị là mẹ ruột của Hoàng hậu nên thị vệ không dám chậm trễ. Bà chỉ cần chờ để hắn vào cung truyền lời. Người đã đến tận cửa, xem ra là có chuyện nên Thẩm Thanh Uyển không thể không gặp.

Thị vệ ra ngoài chưa bao lâu, xe ngựa của Liễu thị đã dừng ở cửa Khôn Ninh cung. Lần này Liễu thị đến không còn giữ quy củ như trước. Bà vừa xuống xe đã khóc lóc quỳ xuống đất.

Thẩm Thanh Uyển vội vàng đỡ bà dậy: "Mẹ làm gì vậy? Có chuyện gì thì vào trong nhà nói."

"Thanh Uyển, con tha cho biểu tỷ của con đi. Con bé tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con thật sự nhẫn tâm để con bé ở trong am ni cô cả đời sao?" Liễu thị khóc lóc sướt mướt, quỳ ở cửa Khôn Ninh cung không chịu đứng dậy.

Cung nữ và thái giám qua lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này.

Trân Nhi đỡ cánh tay còn lại của Liễu thị, liếc nhìn những cung nhân đang thì thầm to nhỏ bên cạnh: "Phu nhân, có gì thì cứ đứng dậy vào trong cung rồi nói. Người đừng ở đây để người ta chê cười."

Lời của Trân Nhi vừa dứt, tiếng khóc của Liễu thị dường như còn lớn hơn.

Trân Nhi: ...

Thẩm Thanh Uyển dứt khoát buông tay, cau mày, trịch thượng nhìn xuống bà. Nàng mặc cho bà quỳ trên đất khóc lóc ầm ĩ.

Trân Nhi và Tô Thiên Hà, hai người một trái một phải đỡ Liễu thị vào chính điện của Dực Khôn cung.

"Bây giờ con đã là Hoàng hậu rồi mà nhà họ Liễu chúng ta chẳng được hưởng chút phúc khí nào. Con tự tay đưa biểu tỷ con vào Am Tam Thánh, sau này làm sao nhà họ Liễu ngẩng đầu lên được nữa? Con có biết không, tối qua Như Yên ở Am Tam Thánh suýt chút nữa là dùng một dải lụa trắng thắt cổ rồi."

Thẩm Thanh Uyển coi như đã hiểu vì sao hôm nay Liễu thị không mời mà đến. Thì ra là vì chuyện này. Liễu Như Yên bao năm nay vẫn không đổi cái trò dọa dẫm, lần nào cũng lấy cái chết ra ép buộc. Nhớ năm xưa, tỷ ấy cũng dùng cách này ép cậu phải để thứ nữ thay mình gả vào phủ họ Dung.

Chính vì một lần dung túng mới khiến tỷ ấy càng thêm càn rỡ, không kiêng nể. Lần này nếu vì tỷ ấy dọa tự vẫn mà đưa ra khỏi Am Tam Thánh thì lần sau, lần sau nữa sẽ thế nào?

"Mẹ, mẹ rốt cuộc còn muốn dung túng cho nhà cậu đến bao giờ nữa? Chỉ cần Liễu Như Yên không vừa lòng là lại đòi sống đòi chết. Nếu lần sau, tỷ ấy cầm dao kề cổ, bắt con nhường ngôi vị Phượng hậu thì sao? Nếu con không thuận theo thì tỷ ấy sẽ tìm đến cái chết nhỉ, vậy mẹ sẽ làm thế nào?"

Liễu thị bị hỏi cho sững người, tiếng khóc đột ngột dừng lại. Một lúc lâu sau bà mới hoàn hồn: "Sẽ không đâu, sẽ không đâu... Con bé sẽ không làm vậy. Con bé đọc sách chưa được mấy quyển, sao lại muốn làm Hoàng hậu được chứ. Biểu tỷ của con chẳng qua chỉ muốn gả cho Triệu công tử. Con chỉ cần đồng ý đưa con bé ra khỏi am Tam Thánh là được rồi."

"Đưa ra ngoài là không thể. Tỷ ấy không còn là trẻ con. Mẹ và cậu càng không thể vì tỷ ấy khóc lóc làm loạn mà chuyện gì cũng chiều theo. Mấy hôm trước trong cung có bệnh đậu mùa, Dung Vũ Trạch đã lập đại công. Hoàng thượng rất vui mừng nên không chỉ ban thưởng cho Dung Vũ Trạch mà còn tấn phong Dung Đáp ứng lên làm quý nhân. Mẹ thật sự muốn đối đầu với nhà họ Dung sao?"

Liễu thị sững sờ, nghẹn họng hồi lâu không nói nên lời.

"Mẹ, năm xưa con vì sao gả cho Hoàng thượng, chắc hẳn trong lòng mẹ rõ hơn bất kỳ ai. Hiện nay nhà họ Thẩm sớm đã không còn phong quang như xưa. Nếu không có ngôi vị Phượng hậu của con, e rằng nhà họ Liễu bây giờ còn sa sút thảm hại hơn nhà họ Dung năm xưa gấp bội. Điều này chẳng lẽ mẹ không biết sao? Nếu mẹ nhất quyết xin tha cho biểu tỷ, vậy thì tội khi quân của tỷ ấy cứ để Hoàng thượng định đoạt. Dù sao con gả cho Hoàng thượng bao nhiêu năm cũng không có con nối dõi, tự nhiên không sợ bị liên lụy!"

"Đừng, đừng, đừng mà, mẹ cũng là nhất thời nóng vội, loạn cả chủ ý. Hoàng thượng bận rộn việc nước, chuyện nhỏ như vậy đừng làm kinh động đến người nữa. Lát nữa trở về, ta nhất định sẽ bảo cậu của con dạy dỗ lại Như Yên cho tốt. Con cũng đừng tức giận, là mẹ đường đột rồi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc