Hậu Cung Quá Khốc Liệt, Nương Nương Nằm Im Cũng Thắng

Chương 51: Không Quản

Trước Sau

break

Cái thai của Lệ tần e rằng khó giữ được lâu. Hôm qua, thái y đã bẩm rõ ngọn ngành với Nguyên Vũ đế và Thái hậu để họ chuẩn bị tâm lý. Tuy nhiên, Trữ Tú cung vẫn giấu chuyện này nhằm tránh ảnh hưởng đến việc Lệ tần an thai.

Trước kia, Nhị hoàng tử cả ngày bệnh tật đã đủ khiến người ta lo lắng, nay lại thêm một Tam hoàng tử. Hy vọng duy nhất bây giờ chỉ còn lại Nhu tần.

Thái hậu cho rằng hậu cung ít con cháu là do tần phi quá ít, nên quyết định tuyển thêm người. Bà hy vọng đông người sẽ tăng thêm cơ hội có con nối dõi. Nhân vụ bệnh đậu mùa, bà chọn vài nữ tử từ phủ của các đại thần có công để nhập cung. Vì sợ Thẩm Thanh Uyển không vui, Thái hậu đã cho gọi nàng đến Từ Ninh cung nói chuyện trước khi người mới vào.

“Mẫu hậu yên tâm, nhi tức sẽ không ghen tuông vớ vẩn vì những chuyện này. Hoàng thượng có thể có thêm mấy vị a ca và cách cách cũng là chuyện vui của hậu cung.” Thẩm Thanh Uyển từ tốn nói.

Nghe Thẩm Thanh Uyển nói vậy, Thái hậu rất vui mừng.

“Con có thể nghĩ như vậy, đương nhiên là tốt nhất. Hậu cung bất kể là ai được sủng ái, bất kể có bao nhiêu phi tần, con vẫn là Hoàng hậu tôn quý nhất.”

Thẩm Thanh Uyển thấy Thái hậu quá lo xa. Với nàng, chuyện có người khác sinh con hộ càng nhiều càng tốt, vì sau này nàng có thể an hưởng tuổi già với tư cách Thái hậu. Nàng vốn không định sinh con cho Nguyên Vũ đế nên sẽ ủng hộ bất kỳ tần phi nào muốn sinh.

Ba nữ tử vào cung nhờ vinh quang của gia tộc, vừa vào đã được phong làm thường tại, lần lượt là Đồng thường tại, Nguyễn thường tại và Đổng thường tại.

Đồng thường tại ở Hàm Phúc cung.

Nguyễn thường tại ở Cảnh Dương cung.

Đổng thường tại ở Diên Hi cung.

Chỗ ở của ba vị người mới đều do Thái hậu đích thân sắp xếp, nên dù không vừa ý, các tần phi khác cũng chỉ có thể nén giận.

Sáng hôm sau, ba vị người mới đến Khôn Ninh cung hành đại lễ với Hoàng hậu.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Sau này vào cung rồi đều là tỷ muội. Các ngươi vào cung là nhờ vinh quang của nhà mẹ đẻ và ý chỉ của Thái hậu chứ không qua tuyển tú, nên phải từ từ làm quen quy củ. Hiện nay, hậu cung chủ yếu do Đức phi và Thục phi quản lý. Mấy ngày nay Tam a ca trong cung Thục phi sức khỏe không tốt, các ngươi có chuyện gì cứ tìm Đức phi. Đợi khi Tam a ca khỏe lại thì có thể tìm cả Thục phi.”

Giọng Thẩm Thanh Uyển ôn hòa nhưng mục đích rất rõ ràng: có chuyện cứ tìm Đức phi và Thục phi, đừng tìm nàng.

Ba người nhìn nhau, tuy thấy lời Hoàng hậu kỳ lạ nhưng vẫn đáp: “Thần thiếp xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng hậu nương nương.”

“Đức phi và Thục phi còn có gì muốn căn dặn người mới không?” Thẩm Thanh Uyển hỏi.

Lời đã nói đến nước này rồi.

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không có.” Thục phi và Đức phi đồng thanh.

“Nếu không còn gì thì hôm nay giải tán. Tiết trời dần chuyển lạnh, các cung nhớ giữ ấm. Mấy ngày nay có chuyện cứ tìm Đức phi là được.” Thẩm Thanh Uyển nói xong liền đứng dậy.

Đức phi: ...

Sau buổi thỉnh an, ba vị người mới tụ tập với nhau dù không ở cùng cung điện. Họ cùng vào cung, cùng học quy củ với ma ma nên tự nhiên thân thiết hơn những người khác.

“Vị Hoàng hậu nương nương này đúng như lời đồn, là một người không quản sự.” Đổng thường tại không nhịn được nói.

“Dù Hoàng hậu không quản sự thì người vẫn là Hoàng hậu. Chúng ta mới vào cung, không nên chậm trễ thì hơn.” Nguyễn thường tại nói.

“Hai người các ngươi thì tốt rồi, một người ở cung của Đức phi, một người ở cung của Hiền phi. Ta lại bị phân đến chỗ của Cẩm tần.” Đồng thường tại thở dài.

“Nói về số mệnh tốt nhất, chắc chắn là Đổng thường tại. Đức phi không chỉ ở phi vị mà còn hỗ trợ quản lý lục cung, ở cùng một cung ít nhiều cũng được thơm lây. Hiền phi tuy là nương nương nhưng thân thể tàn phế, sau này thế nào không ai biết được.” Nguyễn thường tại nói.

“Nói cũng lạ, nếu Hoàng hậu đã không quản sự, tại sao Hoàng thượng không lập quý phi hay hoàng quý phi, mà lại để hậu cung do hai vị phi vị quản lý.” Đồng thường tại tò mò.

“Nghe nói trước đây người được chọn cho vị trí hoàng quý phi là Hiền phi nương nương, người hỗ trợ quản lý lục cung khi trước cũng là Hiền phi nương nương, nếu không phải Hiền phi nương nương xảy ra chuyện, có lẽ đã sớm là quý…”

Khi ba người đang nói chuyện, một đám cung nữ và thái giám đi ngang qua.

“Xin thỉnh an Đổng thường tại, Đồng thường tại, Nguyễn thường tại.”

Nguyễn thường tại im lặng, sắc mặt vô cùng khó coi. Nàng đã nói rồi, ngay cả cung nữ cũng biết nhìn người mà đối xử. Cùng là thường tại mà họ lại gọi Đổng thường tại trước, gọi nàng sau cùng. Những ngày tháng sau này biết sống thế nào đây!

“Được rồi, trong cung này lắm người nhiều chuyện, chúng ta mau về thôi, lỡ bị ai nghe thấy rồi truyền ra ngoài thì không hay.” Đồng thường tại nói xong liền rời đi trước.

Thẩm Thanh Uyển ngỡ rằng người mới vào cung thì Nguyên Vũ đế sẽ đến hậu cung nhiều hơn. Nhưng mấy ngày trôi qua, ngài chỉ đến Khôn Ninh cung dùng bữa trưa một lần rồi không đến nữa.

Dần dần, Thẩm Thanh Uyển nhận ra Nguyên Vũ đế dường như rất bài xích những nữ tử do Thái hậu đưa vào. Hỉ thường tại trước đây cũng vậy. Nàng là người cuối cùng được thị tẩm, sau đó không được nâng vị phân. Từ sau lần thị tẩm ở yến tiệc mừng thọ của Thái hậu, Nguyên Vũ đế dường như chưa từng thị tẩm nàng lần nào nữa.

Giờ có thêm người mới. Nếu đến hậu cung mà không thị tẩm họ, lại đến chỗ các phi tần khác thì sẽ làm mất mặt Thái hậu. Vì vậy, Nguyên Vũ đế dứt khoát không đến hậu cung nữa. Chuyện này không chỉ khiến các người mới mà cả những người cũ cũng đứng ngồi không yên.

Đây chính là điểm đáng buồn của nữ nhân hậu cung: cả đời vinh nhục và hạnh phúc đều ký thác vào một người đàn ông, ngày ngày mong ngóng Hoàng thượng đoái thương.

Thẩm Thanh Uyển không sinh ra ở thời đại này nên dù thấu hiểu nhưng không chấp nhận chuyện đó. Hậu cung ngày càng đông phi tần, một mình Nguyên Vũ đế không thể sủng hạnh hết được. Nàng nghĩ thế nào cũng không đến lượt mình thị tẩm, nên chỉ cần tiếp tục an phận là được.

Đêm đó, Nguyên Vũ đế bất ngờ đến hậu cung sau nhiều ngày vắng bóng. Đúng như dự đoán, ngài không sủng hạnh người mới mà đi thẳng đến Trữ Tú cung của Lệ tần.

Lệ tần đã khỏi bệnh đậu mùa nhưng những vết sẹo trên người sẽ không bao giờ lành lại. Mọi người tưởng Nguyên Vũ đế chỉ đến thăm đứa bé, không ngờ ngài lại ở đến sáng hôm sau mới rời đi.

Chuyện này lập tức lan truyền khắp hậu cung.

Sáng hôm sau, trên đường đến thỉnh an Thẩm Thanh Uyển, Đức phi vốn đã thất sủng từ lâu không nhịn được mà oán giận.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc