Nguyên Vũ đế trầm tư một lúc rồi cũng thấy cách này khả thi. Thái Y viện đã chữa trị một thời gian dài mà không có chút tiến triển nào, trong khi hôm qua cung nữ của Trữ Tú cung vừa báo Lệ tần đã tự gãi đến mức không còn một mảng da lành lặn.
“Đây quả thực cũng là một cách.” Nguyên Vũ đế thầm thở dài.
Hoàng đế các triều đại đều sợ dịch bệnh bùng phát. Bệnh dịch ở trong cung còn dễ kiểm soát, nhưng nếu lan ra dân chúng thì e rằng không thể khống chế được. Trong quá khứ, mỗi trận dịch bệnh đều khiến vô số người chết, gây tổn thất không thể lường được.
“Nhưng khi hạ lệnh, Hoàng thượng phải thêm một điều: ai tìm được phương thuốc dân gian sẽ được trọng thưởng, nếu không hiệu quả cũng không bị trách phạt. Nếu không, mọi người biết thuốc dùng cho nương nương trong cung sẽ không dám dâng lên vì sợ lỡ có sai sót sẽ phải gánh trách nhiệm. Tất nhiên, các phương thuốc này phải được Thái Y viện xem xét hiệu quả, tránh việc có người vì phần thưởng mà dâng thuốc kém chất lượng cho đủ số. Có thể bắt chuột nhiễm đậu mùa để thử thuốc trước, nhưng việc này sẽ mất nhiều thời gian. Dung đáp ứng mới nhiễm bệnh nên hẳn không sao, chỉ e Lệ tần đã bệnh khá lâu lại đang mang thai, không phải thuốc nào cũng dùng được, quả thực cần phải suy xét cẩn thận.” Thẩm Thanh Uyển chậm rãi nói.
Một vài phương thuốc dân gian đôi khi hiệu quả hơn cả thuốc của thầy y, nhưng tác dụng nhanh thường là do dùng thuốc mạnh hoặc tăng liều lượng so với các phương thuốc thông thường. Lúc này, giữ mạng vẫn là quan trọng nhất.
Nguyên Vũ đế bất giác ngước nhìn Thẩm Thanh Uyển, ánh mắt ẩn chứa một tia sâu xa khó tả.
Thẩm Thanh Uyển thực sự không còn là vị Hoàng hậu chỉ biết nổi nóng như ngày mới gả cho hắn. Bây giờ nàng làm việc chu toàn, có dũng có mưu, thậm chí nhiều việc còn nghĩ trước cả hắn.
“Trẫm thấy Hoàng hậu nói rất có lý. Tô Cát Tường, truyền lệnh xuống, cứ làm như vậy đi.” Nguyên Vũ đế nói.
Chiếu thư tìm kiếm phương thuốc dân gian ban ra chưa đầy nửa ngày, triều đình đã dâng lên không ít phương thuốc. Số lượng quá nhiều nên nhất thời khó phân biệt được thuốc nào hữu dụng, vì không thể thử từng loại một trên người hai vị nương nương.
Sau một đêm bàn bạc, Thái Y viện đã loại bỏ những phương thuốc vô dụng, cuối cùng giữ lại ba phương.
“Hoàng thượng, ba phương thuốc này tuy khác với thuốc trị đậu mùa của Thái Y viện, nhưng đều là dùng độc trị độc, thêm một số dược liệu có độc tính mạnh hơn. Vi thần thấy có thể thử một chút.” Trương thái y nói.
Ba phương thuốc.
Việc này khiến Nguyên Vũ đế khó xử. Nên thử phương thuốc nào trước, phương nào mới hữu dụng, hay cả ba đều không có tác dụng? Không thử thì không biết, nhưng nếu thử mà không hiệu quả, thậm chí tệ hơn… thì đó là cả một mạng người. Mọi nỗ lực bao ngày qua dường như tan thành mây khói.
Ngay lúc Nguyên Vũ đế đang phân vân, Tô Cát Tường bước vào: “Hoàng thượng, con trai của Dung tướng quân, Dung Vũ Trạch cầu kiến.”
Dung Vũ Trạch?
Đó chẳng phải là huynh trưởng của Dung đáp ứng sao.
“Lúc này hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ đến hỏi bệnh tình của Dung đáp ứng?” Nguyên Vũ đế cau mày.
“Bẩm Hoàng thượng, Dung Vũ Trạch tay cầm một cái gùi đựng đầy cỏ, có lẽ cũng đến để giúp Hoàng thượng san sẻ ưu phiền.” Tô Cát Tường nói.
“Truyền hắn vào đi.” Nguyên Vũ đế nói.
Lúc Dung Vũ Trạch vào Dưỡng Tâm điện, quả nhiên y đang đeo một cái gùi đúng như lời Tô Cát Tường.
“Thảo dân Dung Vũ Trạch tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Dung Vũ Trạch quỳ xuống hành lễ.
“Trong gùi ngươi đeo đựng thứ gì?” Nguyên Vũ đế tò mò hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, đây là cỏ Cập Cập, có thể chữa bệnh đậu mùa.” Dung Vũ Trạch nói.
“Loại cỏ này có thể chữa bệnh đậu mùa?” Nguyên Vũ đế kinh ngạc đứng bật dậy, đi đến bên cạnh Dung Vũ Trạch rồi lấy một cọng cỏ ra xem xét.
Phương thuốc của Thái Y viện hay ba phương thuốc do đại thần dâng lên đều là những trang giấy chi chít dược liệu. Nếu chỉ một loại cỏ có thể chữa khỏi đậu mùa thì nó đã không phải là chứng nan y.
“Cái này…” Nguyên Vũ đế nghẹn lời.
“Hoàng thượng, xin người hãy tin thảo dân. Tuy cỏ Cập Cập không phải dược liệu quý giá nhưng nó thực sự có hiệu quả nhất định trong việc điều trị bệnh đậu mùa. Thảo dân nhớ khi còn nhỏ, lúc theo phụ thân đóng quân ở biên ải, một ngôi làng gần đó có người nhiễm đậu mùa. Dân làng nơi biên ải rất nghèo, không có dược liệu quý giá hay thầy lang. Họ đã dùng chính loại cỏ này để cứu sống nhiều người, dù một số trường hợp không hiệu quả. Bây giờ hậu cung không có cách nào tốt hơn, Hoàng thượng sao không thử cỏ Cập Cập của thảo dân? Thảo dân nghe nói Dung đáp ứng cũng đã bị nhiễm đậu mùa, hay là cứ để muội muội của thảo dân lấy thân thử thuốc.”
Lời của Dung Vũ Trạch rất thành khẩn, lại bằng lòng để Dung đáp ứng thử thuốc. Xem ra cỏ Cập Cập quả thực có hiệu quả nhất định, nếu không thì chẳng ai lại để muội muội ruột của mình mạo hiểm.
Trương thái y mang cỏ Cập Cập đi sắc thuốc theo phương pháp của Dung Vũ Trạch rồi cho Dung đáp ứng uống. Ngay đêm đó, thuốc đã có hiệu quả thần kỳ, cơn sốt cao đã hạ, chỉ là người vẫn còn rất yếu. Thái Y viện lại dựa vào cỏ Cập Cập để phối thêm một số vị thuốc, những người bị nhiễm bệnh lần lượt đều khỏe lại.
Ngoại trừ mấy cung nữ thái giám bệnh quá nặng ở Trữ Tú cung đã chết từ đầu, những người nhiễm bệnh sau đó uống thuốc vào bệnh tình đều thuyên giảm.
Lệ tần do bệnh quá nặng nên chỉ miễn cưỡng giữ được mạng sống, nhưng khắp người và mặt đều để lại vô số vết sẹo do gãi, e rằng cả đời này cũng không thể xóa được. Chính nàng nhìn những vết sẹo này còn thấy ghê tởm, huống chi là Hoàng thượng. Ân sủng của nàng có lẽ đã chấm dứt. Lệ tần khẽ xoa bụng, dù sao mình vẫn còn có con.
Trong chuyện này, Dung Vũ Trạch đã lập đại công. Hắn không chỉ chữa khỏi bệnh cho hai vị nương nương cùng các cung nữ, thái giám mà còn giúp cải tiến phương thuốc trị đậu mùa của Thái Y viện sau này. Phương thuốc có thêm cỏ Cập Cập có thể phòng ngừa hậu họa tốt hơn. Nguyên Vũ đế đã ban thưởng cho Dung Vũ Trạch không ít vàng bạc, đồng thời phá lệ tấn phong Dung đáp ứng lên làm quý nhân.
Thái hậu vì chuyện này mà tức giận đến mấy ngày liền không ăn được cơm.
Tuy người phạm lỗi là An thường tại, nhưng Thẩm Thanh Uyển thân là Hoàng hậu, suy cho cùng cũng có tội quản lý hậu cung không nghiêm. Nàng thầm thở dài, chức quản gia này quả thực không dễ làm.
Nguyên nhân lớn hơn khiến Thái hậu tức giận là vì chuyện này liên lụy đến hai vị phi tần đang mang thai, may mà Nhu tần không bị lây nhiễm. Bằng không, chính Thẩm Thanh Uyển cũng sẽ tự trách đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.