"Có chuyện gì vậy? Có phải đứa bé trong bụng không?" Thẩm Thanh Uyển chau mày, đây là điều đầu tiên nàng nghĩ đến.
Ban ngày gặp Lệ tần vẫn ổn, vậy mà mới đến giờ Dậu đã xảy ra chuyện.
Thẩm Thanh Uyển và Nguyên Vũ đế vội vàng buông đũa, đi về phía Hàm Phúc cung.
Vừa đến cửa Hàm Phúc cung, họ thấy các thái y đều dùng vải trắng che mặt, còn cung nữ và thái giám đang phun thuốc khử trùng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Nguyên Vũ đế đanh lại.
Trương thái y nghe tiếng, vội vã đi ra: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng."
"Trương thái y đứng dậy hồi bẩm. Lệ tần bị làm sao? Đứa bé thế nào rồi? Đang phun thứ gì vậy?" Nguyên Vũ đế hỏi.
"Hoàng thượng, người không nên vào thì hơn, Lệ tần nương nương mắc bệnh đậu mùa."
Đậu mùa?
Vào thời này, đây được xem là bệnh nan y.
Thuốc men và y thuật đương thời rất khó chữa khỏi những bệnh truyền nhiễm như vậy.
Thời xưa mỗi lần ôn dịch bùng phát đều có rất nhiều người chết.
"Trong hoàng thành không hề có dịch đậu mùa, cung cấm lại canh phòng nghiêm ngặt, ít tiếp xúc với bên ngoài. Sao Lệ tần có thể đột nhiên mắc bệnh được?" Thẩm Thanh Uyển khó hiểu.
"Đã chẩn đoán chắc chắn chưa?" Sắc mặt Nguyên Vũ đế âm trầm.
"Bẩm Hoàng thượng, đây đều là lỗi của vi thần. Trước đây khi bắt mạch cho Lệ tần nương nương, vi thần thấy người chỉ nổi một ít mẩn đỏ không nghiêm trọng nên cho rằng đó là dị ứng thức ăn. Vi thần không ngờ đó lại là bệnh đậu mùa!" Trương thái y quỳ xuống đất, vô cùng tự trách.
"Vậy đứa bé thì sao? Đứa bé thế nào?" Nguyên Vũ đế sốt sắng hỏi.
"Bẩm Hoàng thượng, đứa bé tạm thời không sao, nhưng với sức khỏe hiện tại của Lệ tần nương nương, e rằng rất khó giữ thai đến ngày sinh. Người đã gãi rách nhiều chỗ trên cơ thể, nếu không tự kiềm chế mà cứ gãi, vết thương nhiễm trùng thì sau này khỏi bệnh cũng sẽ để lại nhiều sẹo."
Thái y dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Hoàng thượng, từ hôm nay, tất cả nô tài của Trữ Tú cung không được rời cung. Những phi tần gần đây tiếp xúc với Lệ tần nương nương cũng phải ở yên trong cung. Bảy ngày sau, nếu xác định không bị lây nhiễm mới được ra ngoài."
"Gần đây những ai đã tiếp xúc với Lệ tần, những ngày qua nàng ấy đã đi đâu?" Nguyên Vũ đế hỏi.
Thẩm Thanh Uyển loạng choạng lùi lại một bước.
"Hôm nay Lệ tần có đến thăm Tam a ca, đã tiếp xúc với bản cung, sau đó bản cung còn đến... Chung Tuý cung."
Lời của Thẩm Thanh Uyển vừa dứt như một tiếng sét đánh ngang tai.
Nguyên Vũ đế đã lâu không có con, khó khăn lắm mới có hai vị phi tần mang thai, vậy mà thoáng chốc...
"Vậy mau cho người cách ly Nhu tần nương nương ở Chung Tuý cung. Thục phi nương nương, Tam hoàng tử cùng các cung nữ thái giám cũng ở yên tại Vĩnh Hoà cung. Vi thần sẽ lập tức cho người mang thuốc đến phun khử trùng." Trương thái y nói xong lại nhìn Thẩm Thanh Uyển: "Hoàng hậu nương nương cũng xin hãy trở về Khôn Ninh cung trước đi ạ."
Trương thái y không dám yêu cầu Hoàng thượng trở về, nhưng tối nay Nguyên Vũ đế đã tiếp xúc với Thẩm Thanh Uyển nên cũng có nguy cơ bị lây nhiễm gián tiếp.
Chỉ trong nửa canh giờ, toàn bộ hậu cung đã lòng người hoang mang.
"Chuyện này quá kỳ lạ. Từ khi mang thai, Lệ tần luôn ở trong cung, sao lại đột nhiên mắc bệnh đậu mùa được?" Thẩm Thanh Uyển nghi hoặc.
Nguyên Vũ đế nhíu chặt mày, dường như cũng nhận ra điều này: "Tra, chuyện này phải tra cho rõ!"
Thẩm Thanh Uyển không dám ở lại Trữ Tú cung lâu. Nàng trở về cung của mình ngay sau khi Nguyên Vũ đế rời đi. Thái Y viện mang thuốc đến, các tỳ nữ và thái giám liền tiến hành khử trùng toàn cung.
Thẩm Thanh Uyển bị cách ly trong Khôn Ninh cung. Những ngày này Nguyên Vũ đế không thể lên triều nên đã bắt tay vào điều tra chuyện Lệ tần mắc bệnh đậu mùa.
Không tra thì thôi, vừa tra đã phát hiện không ít chuyện.
Trong lứa tú nữ mới nhập cung có An thường tại, là đồng hương với Lệ tần.
Nguyên Vũ đế không mấy hứng thú với vị An thường tại này. Sau khi sủng ái một lần, ngài không bao giờ đến chỗ nàng ta nữa.
Sau khi không được sủng ái, An thường tại liền tìm đến Lệ tần để nhờ vả vì trước khi vào cung đã nghe nhiều chuyện về nàng.
Lệ tần không biết những người đồng hương nói xấu mình sau lưng. Dù thỉnh thoảng được Nguyên Vũ đế sủng ái, nhưng nàng không được xem là đắc sủng.
Lệ tần nói rõ lập trường, tỏ ý mình muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm.
Chẳng ngờ mấy ngày sau liền có tin nàng đã mang long thai.
An thường tại ôm hận trong lòng, tình cờ nghe một tiểu thái giám nói trong thôn họ vừa có người chết vì bệnh đậu mùa. Nàng ta bỏ tiền ra, tìm cách để người đó mang những đồ vật mà người bệnh đã dùng vào trong cung.
Trong số đó có một chiếc túi thơm bằng chỉ vàng khá đẹp. An thường tại nhét nó vào chiếc túi thơm tự thêu rồi tặng cho Lệ tần.
Lệ tần thấy hoa văn trên túi thơm là đôi uyên ương dưới gốc lựu. Cây lựu nhiều hạt ngụ ý đông con nhiều phúc. Phụ nữ trong cung ai mà không mong mẹ sang nhờ con.
Miệng thì nói a ca và cách cách đều như nhau, nhưng cách cách lớn lên sẽ phải gả đi, thậm chí có thể bị đem đi hòa thân nếu thời cuộc bất ổn. Vì vậy, có một người con trai vẫn hơn, để về già còn có chỗ nương tựa.
An thường tại nắm chắc tâm lý này của Lệ tần nên mới dùng túi thơm có hoa văn như vậy.
Lệ tần dù thích hay không cũng sẽ không vứt bỏ một món đồ mang ý nghĩa tốt lành nên đã luôn giữ nó trong tẩm cung. Ban đầu, Lệ tần chỉ bị lây nhiễm nhẹ với vài nốt mẩn đỏ. Nhưng vì thai nghén không khỏe, nàng đã mang túi thơm bên mình, cầu mong có thể bình an sinh hạ hoàng tử.
Ngay trong ngày, An thường tại bị Nguyên Vũ đế ban lụa trắng vì tội mưu hại phi tần và hoàng tự. Tên thái giám giúp An thường tại mang đồ vật có mầm bệnh vào cung cũng bị loạn côn đánh chết. Những người hầu hạ An thường tại cũng bị xử lý, kẻ bị ban chết, người bị lưu đày.
Bảy ngày sau.
Ngoài vài thái giám và cung nữ trong cung của Lệ tần, Dung đáp ứng ở cùng cung cũng bị lây nhiễm.
May mắn là Lương tần cả ngày ở A ca sở xem Nhị a ca học bài, đi sớm về khuya nên đã thoát nạn.
Thái Y viện đã dốc hết sức cứu chữa nhưng bệnh tình của Lệ tần không thuyên giảm, thậm chí còn có dấu hiệu sẩy thai.
Vào ngày thứ bảy sau khi sự việc xảy ra, Dung quý nhân bắt đầu sốt cao.
Cửa lớn của Trữ Tú cung đóng chặt, nơi đây bỗng chốc trở thành nơi nguy hiểm nhất trong cung.
Lệ tần khó khăn lắm mới có được đứa bé này. Thẩm Thanh Uyển thực sự lo rằng nếu một ngày nàng khỏi bệnh mà biết con không còn, nàng sẽ không thiết sống nữa.
"Nếu thuốc thông thường không chữa khỏi, hay là để các đại thần về quê hỏi thăm xem có bài thuốc dân gian nào không? Lần trước bệnh của Tam hoàng tử, chẳng phải cũng nhờ Lương tần dùng bài thuốc dân gian mà chữa khỏi sao?" Thẩm Thanh Uyển đề nghị.