Thẩm phu nhân?
Mẹ của nguyên chủ?
Sao bà lại đột ngột muốn vào cung?
"Ngạch nương còn nói gì nữa không?" Đầu ngón tay đang cầm chén trà của Thẩm Thanh Uyển khựng lại.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, Thẩm phu nhân nói đã nhiều ngày không gặp nương nương, vô cùng nhớ nhung, muốn vào cung thăm nương nương."
"Biết rồi, lui đi."
Thẩm Thanh Uyển cười lạnh trong lòng. Nhớ nhung gì chứ, e là có chuyện cần nhờ vả mới đến. Trước đây nguyên chủ bệnh nặng đến mất mạng cũng không thấy người nhà vào cung thăm hỏi, bây giờ lại đột nhiên nhớ ra.
Tổ tiên nguyên chủ là công thần khai quốc, được phong tước vị. Nhưng đến đời A mã của nàng, gia đình chỉ còn lại tước vị chứ không làm quan trong triều. Vốn dĩ họ có thể dựa vào ân đức tổ tiên mà sống một đời không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Nào ngờ, mọi chuyện thay đổi vì lúc nguyên chủ mới sinh, một nhà sư đã thuận miệng phán một câu: "tường vân ngự phượng, nhập cung vi hậu".
Nhà nguyên chủ không có ai làm quan, nên chắc cũng không phải chuyện gì to tát. Nếu nàng đã thừa hưởng thân xác này thì cũng nên hiếu thuận với cha mẹ của nguyên chủ.
Ngày hôm sau.
Thẩm Thanh Uyển vừa dùng xong bữa trưa.
Kiệu của mẹ nguyên chủ, Thẩm phu nhân Liễu thị, đã dừng bên ngoài cửa Khôn Ninh cung.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Liễu thị thấy Thẩm Thanh Uyển bèn hành một đại lễ theo quy củ trong cung.
Thẩm Thanh Uyển vội vàng đỡ bà dậy: "Ngạch nương không cần đa lễ, vào trong cung ngồi đi."
"Quân thần trước, phụ tử sau. Trước khi vào cung, A mã của con đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được thất lễ." Liễu thị nắm tay Thẩm Thanh Uyển, cùng nàng đi vào chính điện của Khôn Ninh cung.
Cung nhân bưng trà và điểm tâm lên, hai người cứ ngồi cạnh nhau như vậy nên không khỏi có chút lúng túng.
"Ngạch nương hôm nay vào cung, có phải có chuyện gì muốn tìm con không, cứ nói thẳng đi ạ."
Thẩm Thanh Uyển đi thẳng vào vấn đề, ngược lại làm Liễu thị có chút ngượng ngùng. Dù là con gái ruột nhưng hai người đã nhiều năm không gặp. Hơn nữa, trước đây nguyên chủ bệnh nặng bà cũng không vào cung thăm hỏi nên trong lòng ít nhiều cảm thấy áy náy, thành ra lúc thật sự có chuyện lại khó mở lời.
Thẩm Thanh Uyển cho người trong cung lui ra hết, chỉ giữ lại Trân Nhi ở bên cạnh.
"Trân Nhi ở bên cạnh Hoàng hậu, càng ngày càng xinh đẹp." Liễu thị khen làm Trân Nhi ngượng ngùng cúi mắt xuống.
"Nô tỳ đi pha trà cho phu nhân ạ." Trân Nhi nói rồi cũng xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Trân Nhi rời đi, Thẩm Thanh Uyển hỏi: "Ngạch nương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ không có ai, mẹ cứ nói thẳng đi."
"Là... là thế này, hơn nửa năm trước, Hoàng thượng đã chỉ hôn chị họ của con là Liễu Như Yên cho cháu của Dung tướng quân là Dung Cảnh Hiên. Sau khi Dung đại tướng quân qua đời, nhà Dung tướng quân đã không còn huy hoàng như xưa nên chị họ của con sống chết không chịu gả. Lúc thành hôn, cậu con đã để cho con gái của thiếp thất là Liễu Diệu Linh thay con bé gả qua đó. Dung Cảnh Hiên và Liễu Diệu Linh tình cảm vẫn luôn rất tốt, còn sinh được một đứa con trai. Nào ngờ mấy hôm trước lúc về quê thăm người thân, họ bị một bà lão đầu làng thuận miệng nói vài câu, lọt vào tai Dung Cảnh Hiên. Hắn ta bèn bốn phía hỏi thăm, biết được chuyện bị tráo dâu thì vô cùng tức giận, đòi đến trước mặt Hoàng thượng trị tội lừa gạt vua đối với cậu của con. Thế này thì phải làm sao?"
"Ngạch nương hồ đồ quá! Chuyện như vậy sao có thể dung túng cho cậu được? Từ xưa địa vị cao thấp đã có phân biệt, sao có thể để con của thiếp thất thay thế con gái chính phòng gả đi chứ!" Thẩm Thanh Uyển nghe xong bất lực ôm trán.
Liễu thị có lẽ đã thực sự sợ hãi, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
"Ngạch nương đừng khóc nữa." Thẩm Thanh Uyển đưa chiếc khăn lụa trong tay cho Liễu thị: "Nếu hai người đã có con, Dung Cảnh Hiên cũng không nạp thiếp thì chứng tỏ giữa họ vẫn có tình cảm. Lúc này hắn chỉ tức giận vì mình bị lừa dối. Con nghĩ Liễu Diệu Linh năm đó cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu không thì chẳng ai lại chịu thay người khác xuất giá."
"Là cậu của con hồ đồ, ban đầu lại làm ra chuyện như vậy. Vốn dĩ chuyện này không muốn nói cho con biết, nhưng sợ Dung Cảnh Hiên kiện lên Hoàng thượng sẽ làm liên lụy đến con, A mã của con mới bảo mẹ vào cung báo trước cho con một tiếng."
Thẩm Thanh Uyển nghe lời Liễu thị mà trong lòng cạn lời. Sợ liên lụy ư? Chẳng qua là muốn đợi đến khi vụ việc mờ ám bị bại lộ, nàng có thể giúp nói vài lời trước mặt Hoàng thượng mà thôi.
Lúc nguyên chủ đổ bệnh không dậy nổi, người nhà ai nấy đều trốn thật xa, sao không nghĩ đến chuyện nàng sống không tốt trong cung? Ban đầu tuy nhà sư thuận miệng nói một câu, nhưng lời này rốt cuộc truyền ra ngoài thế nào, lại còn khiến cả cung đều biết, chắc hẳn không phải là tin đồn vô căn cứ.
Nói đi nói lại, cả nhà này đều ích kỷ. Họ vốn muốn để nguyên chủ gả cho vua để cả nhà được thơm lây, hoàn toàn không nghĩ đến việc nàng hay gây chuyện nên dù đã thành Hoàng hậu cũng không được Nguyên Vũ đế sủng ái. Cả nhà nguyên chủ lại lo sợ nàng phạm lỗi trong hậu cung sẽ phá vỡ cuộc sống giàu sang của họ.
Đây rốt cuộc là loại người nhà gì vậy?
"Nếu Ngạch nương đã vì chuyện này mà vào cung, chắc hẳn là muốn con giúp nói vài lời." Thẩm Thanh Uyển bất đắc dĩ nói.
Quả nhiên đúng như dự đoán, nghe thấy câu này, tiếng khóc của Liễu thị đột ngột dừng lại: "Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Mẹ cũng không muốn vì chuyện nhà mà làm liên lụy đến con, nhưng nhà mẹ đẻ của mẹ bây giờ chỉ còn lại mỗi cậu của con là người thân. Mẹ thật sự không muốn nhìn cậu của con từng này tuổi rồi còn bị tống vào ngục."
"Vậy ban đầu tại sao hai người lại để một đứa con gái thứ xuất thay gả đi? Nếu đã làm thì nên nghĩ đến hậu quả." Thẩm Thanh Uyển cạn lời.
"Vậy bây giờ chuyện này rốt cuộc phải làm sao?" Liễu thị sốt ruột không biết làm gì.
Thẩm Thanh Uyển bất đắc dĩ thở dài. Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất phải làm như lúc ban đầu. Nàng nghĩ tính cách của nguyên chủ có lẽ liên quan đến môi trường nàng lớn lên: "Lần này trở về, mẹ và A mã hãy dẫn cậu đến phủ họ Dung xin lỗi trước. Bất kể người ta có nói lời khó nghe nào cũng phải xin lỗi cho đàng hoàng, dù sao chuyện này chúng ta cũng đuối lý. Tiếp đó, đón Liễu Diệu Linh trở về."
"Cái gì? Đón về?" Liễu thị nghe câu này thì cả người kinh ngạc: "Con gái đã gả đi làm gì có chuyện đón về nhà mẹ đẻ. Chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này làng trên xóm dưới, cậu của con làm sao còn ngẩng đầu lên làm người được nữa."
Thẩm Thanh Uyển: ???
Thói quen chỉ lo cho em trai này có từ xưa đến nay ư? Chẳng lẽ tin này truyền ra ngoài thì Liễu Diệu Linh mới là người không còn mặt mũi nào nhìn ai sao? Vậy mà người đầu tiên Liễu thị nghĩ đến lại là em trai của bà.
"Vậy lúc cậu làm ra chuyện này, chẳng lẽ không nghĩ tới nếu một ngày kia vụ việc mờ ám bị bại lộ, Liễu Diệu Linh sẽ phải xử trí ra sao? Cho dù cậu thương yêu con gái dòng chính thì con gái dòng thứ cũng là máu mủ ruột thịt của cậu ấy, sao có thể đối xử bên trọng bên khinh như vậy." Thẩm Thanh Uyển nhíu mày: "Sau khi làm xong chuyện con dặn mẹ, hãy đưa Liễu Như Yên vào cung gặp con."
"A? Đưa con bé vào cung làm gì?" Liễu thị không hiểu.
"Chuyện này là do tỷ ấy gây ra, nay đã thành họa lớn thì tự nhiên phải để tỷ ấy tự gánh vác. Nếu Dung Cảnh Hiên cứ nắm chặt chuyện này không buông, vậy cũng chỉ đành đổi Liễu Như Yên và Liễu Diệu Linh lại cho nhau thôi!" Thẩm Thanh Uyển bực bội nói.
"Không được!" Liễu thị lập tức phủ quyết.