"Nếu Ngạch nương không chịu, con cũng hết cách. Chúng ta chỉ đành đợi Dung Cảnh Hiên tố cáo để Hoàng thượng xử trí. Tội khi quân là tử tội tru di cửu tộc, nếu Ngạch nương vẫn muốn bao che, con thật sự bó tay." Thẩm Thanh Uyển nâng chén trà nhấp một ngụm, tỏ vẻ bất lực.
"Được được được, con cũng đừng tức giận. Chuyện này suy cho cùng là cậu của con không đúng. Cứ làm theo lời con nói, ngày mai mẹ sẽ cùng A mã của con dẫn cậu đến phủ họ Dung nhận lỗi." Liễu thị thấy Thẩm Thanh Uyển có vẻ không muốn quan tâm nữa nên cũng không dám giằng co.
Thẩm Thanh Uyển hiểu rõ, Liễu thị nghĩ rằng nàng đang có vị thế trong hậu cung. Nàng được Thái hậu yêu thích, Hoàng thượng không còn chán ghét, lại là Hoàng hậu. Vì vậy, Liễu thị tin rằng dù cậu của nguyên chủ phạm lỗi gì, chỉ cần nàng nói giúp vài lời với Nguyên Vũ đế thì mọi chuyện sẽ qua. Chính sự dung túng này của Liễu thị đã khiến cậu của nguyên chủ coi thường cả thánh chỉ, phạm tội khi quân mà không biết hối cải.
Dung Cảnh Hiên là cháu của Dung tướng quân đã tử trận. Hoàng thượng coi trọng con cháu nhà trung lương bao nhiêu thì sẽ tức giận bấy nhiêu khi chuyện này vỡ lở. Mối hôn sự này có lẽ được hứa hẹn từ lúc Dung tướng quân còn tại thế. Nay ông không còn, Liễu Như Yên liền không chịu gả, còn để thứ muội mạo danh mình. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhà họ Liễu không chỉ đơn giản là mất hết thể diện thôi đâu.
Thẩm Thanh Uyển nén giận trong lòng, nhưng sự việc đã đến nước này, chỉ tức giận cũng vô dụng, vẫn phải nghĩ cách giải quyết.
Vào cung một chuyến không dễ, Thẩm Thanh Uyển bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị một bàn thức ăn. Liễu thị dùng xong bữa tối mới lên xe ngựa rời cung.
Liễu thị vừa đi, Thẩm Thanh Uyển liền xách hộp thức ăn cùng Trân Nhi đến cung của Dung đáp ứng.
"Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường."
Dung đáp ứng đặt kim chỉ trong tay xuống, đi đến cửa hành lễ, vẻ mặt rất ngạc nhiên.
"Đứng lên đi." Thẩm Thanh Uyển đi vào, cầm lấy chiếc túi thơm nàng đang thêu dở có hoa văn tượng trưng cho tình cảm vợ chồng thắm thiết: "Là thêu cho Hoàng thượng sao?"
Dung đáp ứng có chút ngượng ngùng cúi mắt: "Thần thiếp nhàn rỗi không có việc gì làm để giết thời gian. Thần thiếp cũng không biết khi nào mới có thể gặp được Hoàng thượng, chỉ là thêu cho vui thôi."
"Đường kim đều đặn, mũi chỉ tỉ mỉ, thêu rất đẹp." Thẩm Thanh Uyển thật lòng khen ngợi.
"Hoàng hậu nương nương nếu thích, thần thiếp cũng thêu cho Hoàng hậu nương nương một cái nhé. Hoàng hậu nương nương thích hoa văn kiểu gì ạ?" Dung đáp ứng hỏi.
Thẩm Thanh Uyển nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ: "Con cua?"
Dung đáp ứng: ......
"A?"
Thẩm Thanh Uyển có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng.
"Loại nào cũng được, chỉ cần là hoa, ta đều khá thích."
Ánh mắt Dung đáp ứng sáng lên: "Hoa bách hợp được không ạ? Ngụ ý trăm năm hòa hợp, giống như tình cảm ngọt ngào dài lâu giữa Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng vậy."
Thẩm Thanh Uyển biết lúc Dung đáp ứng nói những lời này không có ý gì khác. Nhưng nghĩ đến chuyện tình yêu ngọt ngào với Nguyên Vũ đế, nàng vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu. Thẩm Thanh Uyển cảm thấy tình cảm giữa nàng và Nguyên Vũ đế cứ như hiện tại là hòa hợp nhất, thuần túy là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Nguyên Vũ đế trả lương tháng cho nàng, nàng giúp ngài quản lý tốt hậu cung.
Dung đáp ứng thấy Thẩm Thanh Uyển một lúc lâu không nói gì, biểu cảm còn có chút kỳ lạ, bèn suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Hoàng hậu nương nương đến đây muộn như vậy, là có chuyện gì sao ạ?"
Thẩm Thanh Uyển nghe vậy mới sực tỉnh, kể lại cặn kẽ chuyện Liễu thị vào cung hôm nay cho nàng nghe.
"Thật ra chuyện này vốn không nên làm phiền ngươi, nhưng ta vẫn muốn ngươi chuyển lời đến Dung Cảnh Hiên. Bất kể chuyện này giải quyết thế nào, dù là để Liễu Như Yên gả qua hay là bỏ Liễu Diệu Linh, nhà họ Liễu chúng ta tuyệt đối không một lời oán thán." Thẩm Thanh Uyển nói rõ thái độ của mình, tuyệt đối không bao che mà thật tâm muốn giải quyết vấn đề.
"Nương nương đừng vội, thần thiếp cũng không phải người không nói lý lẽ. Biểu ca nói ra những lời như vậy e là nhất thời nóng giận mất khôn. Đợi ngày mai thần thiếp viết thư nhà cho huynh trưởng, nhờ huynh ấy đích thân qua đó xem tình hình, cũng là để dò hỏi ý của biểu ca xem chuyện này có còn chuyển biến tốt được không." Dung đáp ứng ngập ngừng.
"Nương nương đừng xem như người ngoài. Lần trước huynh trưởng bệnh nặng cũng là nương nương phái người đến chữa trị chăm sóc, ân tình này vốn đã không gì báo đáp. Chuyện lần này cũng chỉ là nhờ huynh ấy giúp đi khuyên nhủ, thành hay không còn chưa..."
Thẩm Thanh Uyển ngắt lời nàng.
"Ngươi có lẽ đã hiểu lầm ý của bổn cung. Bổn cung sợ người nhà cậy mình là Hoàng hậu để ép Dung Cảnh Hiên nên mới đến tìm ngươi giúp chuyển lời, tuyệt đối không có ý bảo ngươi đi khuyên nhủ. Chuyện bắt nạt người khác như vậy, đổi lại là ai cũng khó mà chấp nhận. Nếu bổn cung dung túng họ một lần, sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Nhà họ Dung là con cháu công thần, càng không thể vì bổn cung là Hoàng hậu mà đổi trắng thay đen, không phân biệt chính phụ. Nếu không thì bổn cung đã không đến đây vào đêm khuya."
"Nương nương đã nói vậy, thần thiếp hiểu rồi ạ." Dung đáp ứng dịu dàng nói.
Thẩm Thanh Uyển lại cùng Dung đáp ứng trò chuyện thêm một lát rồi mới trở về Khôn Ninh cung.
Chiều ngày hôm sau, Liễu thị dẫn Liễu Như Yên vào cung.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế." Liễu Như Yên quỳ xuống đất hành lễ.
"Đứng lên đi."
Thẩm Thanh Uyển trên dưới đánh giá Liễu Như Yên. Thân khoác hoa y màu hồng nhạt, bên ngoài là một lớp sa y màu trắng, để lộ phần cổ thon dài và xương quai xanh rõ ràng. Gương mặt trắng nõn được tô điểm bởi đôi môi anh đào hồng nhuận, trông nhỏ nhắn đáng yêu, quả thật là một mỹ nhân đích thực.
"Muội muội, Khôn Ninh cung này thật cao lớn sâu thẳm, lộng lẫy tráng lệ thật khí phái." Liễu Như Yên đứng dậy liền đi dạo khắp chính điện Khôn Ninh cung.
Liễu thị kéo tay áo con bé, liên tục ra hiệu bằng mắt: "Như Yên không được vô lễ. Đây là hoàng cung, không phải ở nhà, tuyệt đối đừng quên quy củ."
"Cô mẫu sao đến tẩm cung của con gái mình mà còn câu nệ như vậy, đừng xa cách quá." Liễu Như Yên chẳng thèm để tâm.
Thẩm Thanh Uyển dường như không để ý đến dáng vẻ vô phép tắc của tỷ ấy, ngược lại Liễu thị thì sợ đến toát mồ hôi lạnh, kéo con bé sang một bên: "Con bé này rốt cuộc bị làm sao vậy? Quy củ đã nói với con trước khi vào cung đều quên hết rồi sao? Nghe muội muội con nói xong những gì cần nói rồi mau chóng rời đi. Chẳng lẽ con thật sự muốn làm lớn chuyện? Nếu để Hoàng thượng biết được thì cả nhà đều bị con liên lụy. Năm đó nếu không phải con lấy cái chết ra ép không chịu gả cho Dung Cảnh Hiên thì sao có chuyện ngày hôm nay."
"Ngạch nương, hôm qua người cùng A mã và cậu đến phủ họ Dung, Dung Cảnh Hiên đã nói thế nào ạ?" Thẩm Thanh Uyển mở lời hỏi.
"Dung Cảnh Hiên cũng là người hiểu chuyện, đối với mẹ con Liễu Diệu Linh cũng có tình cảm. Chẳng qua chuyện này không chỉ kháng lại thánh chỉ mà còn lừa gạt nhà họ Dung, cho nên bên nhà họ Dung muốn chúng ta bày tỏ thái độ..." Sắc mặt Liễu thị khó coi.
"Thái độ gì? Dung Cảnh Hiên có nói rõ không?" Thẩm Thanh Uyển hỏi dồn.