"Sau khi sắc thuốc xong thì bọc vào gạc, đắp lên rốn hoặc huyệt vị của đứa trẻ. Nhị a ca lúc nhỏ cũng từng dùng phương pháp này, chỉ là thiếp không biết có phù hợp với bệnh của Tam a ca không." Lương tần cẩn thận nói.
Trong số các thái y đang chẩn trị cho Tam a ca, tình cờ có Triệu thái y đã từng khám bệnh cho Nhị a ca lúc nhỏ.
Nghe Lương tần nói, ông liền từ trong đám người bước ra: "Bẩm Hoàng thượng, phương pháp Lương tần nương nương vừa nói quả thực hiệu quả. Khi Nhị hoàng tử còn nhỏ bị tà phong xâm nhập cũng đã dùng cách này chữa khỏi."
Nghe Triệu thái y nói, Nguyên Vũ đế nổi giận đùng đùng.
"Nếu phương pháp này hiệu quả, tại sao không dùng cho Tam hoàng tử từ sớm? Nếu hôm nay Lương tần không đến, các ngươi định đợi đến bao giờ mới chữa khỏi cho Tam a ca? Trẫm thật không biết người của Thái Y viện các ngươi ngày ngày làm việc kiểu gì."
"Thần vô năng, xin Hoàng thượng trị tội." Nghe vậy, tất cả các thái y đều quỳ xuống đất.
"Nếu đã vô năng, vậy thì lôi hết xuống đánh ba mươi đại bản!" Nguyên Vũ đế quát lên, ánh mắt đỏ ngầu.
"Xin Hoàng thượng tha tội."
Thẩm Thanh Uyển bất đắc dĩ thở dài nhìn các thái y đang quỳ đầy đất.
Họ không hẳn vô năng, mà vì trong cung vốn ít trẻ con, hơn nữa đây chỉ là một phương thuốc dân gian. Thái y trong hậu cung thường dùng những phương pháp truyền thống. Chữa khỏi là bổn phận, còn chữa không khỏi thì cùng lắm cũng chỉ bị trách phạt vài câu.
Nhưng nếu đề xuất một phương thuốc dân gian mà lỡ chữa không khỏi, người đó không chỉ bị trừng phạt mà còn có thể liên lụy đến gia đình. Do đó, dù biết phương pháp này hữu dụng, cũng không thái y nào dám thử trên người Tam a ca nếu hôm nay Lương tần không lên tiếng.
Lương tần dám dùng phương pháp này trên người Nhị a ca vì nàng là mẹ đẻ, sẵn lòng gánh vác trách nhiệm. Hoàng tử là chỗ dựa của các phi tần trong hậu cung, nên dù không chữa khỏi cho Nhị a ca, cũng sẽ không có ai nghi ngờ nàng có ý đồ bất chính với con ruột. Nhưng trường hợp của Tam a ca thì khác.
"Hoàng thượng, Tam a ca lúc này đang rất cần thái y. Nếu người lôi họ đi đánh hết, ai sẽ chữa bệnh cho hoàng tử? Còn nếu đổi nhóm khác đến, e rằng họ cũng sẽ e ngại. Lúc chẩn trị mà rụt rè sợ sệt thì càng bất lợi cho bệnh tình của Tam a ca." Thẩm Thanh Uyển khuyên nhủ.
Nguyên Vũ đế hít sâu một hơi, cố nén giận: "Theo ý Hoàng hậu, chuyện này nên giải quyết thế nào?"
"Hoàng thượng vì quá thương con, Lương tần cũng vì muốn Tam a ca sớm bình phục nên mới đến đây. Hay là cứ để thái y thử theo phương pháp của Lương tần, đặc biệt là Triệu thái y, người từng dùng cách này giúp Nhị hoàng tử hồi phục. Chi bằng cứ để ông ấy lấy công chuộc tội." Thẩm Thanh Uyển nói.
"Hôm nay Hoàng hậu đã thay các ngươi cầu xin nên trẫm tạm tha. Nếu không chữa khỏi cho Tam a ca, trẫm nhất định sẽ trọng phạt!" Nói rồi, Nguyên Vũ đế tức giận phẩy tay áo bỏ đi.
Hắn nói đi là đi, để lại mớ hỗn độn cho Thẩm Thanh Uyển thu dọn, bởi nàng là Hoàng hậu.
"Các thái y đứng lên cả đi. Hoàng thượng cũng chỉ vì quá thương con. Mọi người hãy tận tâm chăm sóc tốt cho Tam a ca, đợi sau khi hoàng tử khỏi bệnh, bổn cung sẽ có thưởng, không phụ công các thái y vất vả."
"Vi thần tạ ơn Hoàng hậu nương nương!"
Thục phi như vớ được cọng rơm cứu mạng, liền kéo Lương tần và thái y nói chuyện một lúc lâu. Mãi đến khi thuốc cao được đắp lên người Tam a ca, Thục phi mới để Lương tần rời đi.
Sau khi thái y đắp thuốc, Tam a ca ngủ ngon hơn trước nhiều.
Thẩm Thanh Uyển và Lương tần cùng nhau ra khỏi Vĩnh Hoà cung.
"Chuyện hôm nay, bổn cung thay mặt Tam hoàng tử cảm ơn ngươi. Nếu không phải ngươi đến nói ra phương pháp này, e là Thục phi vẫn còn đang luống cuống." Thẩm Thanh Uyển nắm tay Lương tần.
"Nương nương quá khen rồi, thiếp chỉ thấy Tam a ca đáng thương. Nhị a ca từ nhỏ đã yếu ớt, chỉ có thiếp mới biết mình đã vượt qua những năm qua thế nào. Bất kể trước đây Hiền phi đã làm gì, Tam a ca vẫn vô tội. Từ khi làm mẹ, thiếp không nỡ thấy đứa trẻ nào phải chịu khổ." Lương tần cảm khái.
"Ngươi lương thiện, nhất định sẽ có phúc báo." Thẩm Thanh Uyển nắm tay Lương tần.
Lương tần cũng có con trai, nếu Tam a ca lớn lên khỏe mạnh thì sau này Nhị a ca sẽ có thêm một đối thủ trên con đường tranh đoạt hoàng vị. Nếu là người có chút tâm tư, e rằng không mong Tam a ca sớm về chầu trời đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến việc đưa ra ý kiến cứu hoàng tử.
"Nương nương, thiếp có được ngày hôm nay đều là do nương nương ban cho. Tuy thiếp không màng địa vị, nhưng Nhị a ca đã lớn nên thiếp phải tính cho thằng bé. Thiếp biết nhà mẹ đẻ không thể so với Hiền phi hay Đức phi, cũng chưa từng có mong muốn xa vời. Ngày thường thiếp rất ít khi đến Khôn Ninh cung, vậy mà nương nương vẫn đề nghị Hoàng thượng tấn phong cho thiếp ở tiệc thọ của Thái hậu, thiếp thật không biết phải cảm tạ thế nào. Những gì thiếp làm hôm nay đều là noi gương người trên, để đáp lại ơn nâng đỡ của nương nương."
Thẩm Thanh Uyển có chút xúc động. Lương tần theo Nguyên Vũ đế nhiều năm mà vẫn luôn là một quý nhân, có lẽ đã sớm chấp nhận số phận. Ban đầu nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy thân là mẹ đẻ của hoàng tử mà vị phân có hơi thấp, không ngờ Lương tần đã để tâm.
"Tam a ca không hiểu sao trước đây ở Cảnh Dương cung, từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng bị bệnh, sao vừa đến Vĩnh Hoà cung thì..."
Lời của Thẩm Thanh Uyển chưa nói xong đã bị Lương tần ngắt lời.
"Nương nương, tình mẹ con vốn gắn kết. Tuy Tam a ca còn nhỏ nhưng cũng đã biết nhận mẹ. Thiếp biết nương nương lo có kẻ sẽ nhân lúc Hiền phi bệnh mà hãm hại Tam a ca. Thục phi tuy thật lòng chăm sóc hoàng tử, nhưng lòng tốt đó khó chống lại được những kẻ ngấm ngầm hãm hại."
Lương tần nói nửa chừng rồi không nói tiếp. Thẩm Thanh Uyển muốn hỏi thêm, nhưng Lương tần đã hành lễ rồi lui xuống.
Nhìn bóng lưng Lương tần rời đi, Trân Nhi khó hiểu nói: "Lương tần nương nương rốt cuộc muốn nói điều gì? Sao nương nương không hỏi cho rõ? Rốt cuộc là ai muốn hãm hại Tam hoàng tử?"
Lương tần không nói thẳng, chắc không phải vì sợ rước họa vào thân. Nếu vậy, hôm nay nàng đã không cần đến Vĩnh Hoà cung can dự vào chuyện này. Có lẽ nàng đã thấy điều gì đó, tuy nghi ngờ nhưng không có chứng cứ nên mới đến nhắc nhở Thẩm Thanh Uyển một tiếng.
"Tô Thiên Hà, ngươi đi tìm mấy nô tài đáng tin cậy đến Vĩnh Hoà cung canh chừng, đặc biệt chú ý đến nhũ mẫu, thị nữ và thái giám bên cạnh Tam a ca. Cứ nói với Thục phi đây là ý của bổn cung, nếu người khác hỏi thì bảo Thục phi bận không xuể nên điều thêm người tới."
Tô Thiên Hà: "Vâng, nương nương."
Thẩm Thanh Uyển trở lại Khôn Ninh cung, vừa uống một ngụm trà, cung nữ đã truyền lời: "Hoàng hậu nương nương, Thẩm phu nhân cho người mang lời đến, nói là muốn vào cung thăm ngài."