Úy Hải Lam mới ra khỏi tòa cao ốc công ty liền đụng phải bà Lý.
Cháu cũng đi tàu điện ngầm sao?
Dạ.
Chúng ta cùng đi thôi?
Được.
Đi chậm một chút, xe đang nhiều, lại đây, bà dẫn cháu đi, lúc băng qua đường phải cẩn thận chút. Bà Lý ngoại trừ ngoài miệng lải nhải nhưng đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa, độ lượng.
Úy Hải Lam bước chậm đồng hành theo bà, cả người đột nhiên trở nên bình tĩnh.
Thân Thành phồn hoa, xe cộ chạy băng băng rất nhanh, hai bên đại thụ cành lá sum xuê, xanh um tươi tốt, trông rất đẹp mắt.
Cháu biết đây là cái gì không? Bạch ngọc lan kết trái đấy. Bà Lý chỉ hướng những cây đại thụ ven đường.
Úy Hải Lam ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên cây kết đầy trái, từng chuỗi màu hồng lục giao nhau treo đầy đầu cành, nhìn qua hết sức xinh đẹp.
Thời điểm tháng năm tháng sáu, ngọc lan nở hoa, hoa nở có hương thơm có đẹp, chờ đến tháng mười liền kết quả, cháu xem một chút những trái này, trưởng thành thật tốt... Bà Lý lải nhải kể ra, Úy Hải Lam nhìn một gốc cây ngọc lan, bỗng nhiên trong lúc đó trong đầu hiện lên ánh sáng hào quang chói lọi, mơ hồ bức tranh vẽ chậm rãi bề ngoài nổi lên, rốt cục nở rộ nụ cười.
Lần đầu tiên cảm thấy thành phố này, kỳ thực bên trong cũng không lạnh lùng đến độ hư hỏng như vậy.
Chí ít cây ngọc lan này thật đẹp khiến cho lòng người dao động .
Chờ đến chiều ngày thứ ba, đầu tiên Úy Hải Lam đi đến phòng làm việc báo cáo.
Có phải có khó khăn gì hay không? Cứ nói thẳng ra không sao cả. Lăng Dung mỉm cười hỏi.
Giám đốc Lăng, ngày mai có thể đến thăm tiểu thư Ôn, không có vấn đề gì.
Cô đã thiết kế xong? Lăng Dung quả thật có chút không dám tin tưởng.
Thời gian ngắn như vậy, thời cơ cấp bách trước mắt mà cô dĩ nhiên lại có thể nhanh mạnh như vậy?
Úy Hải Lam gật đầu Dạ.
Lăng Dung làm như không tin, mở miệng nói Tôi thật sự cảm thấy rất tò mò đối với tác phẩm thiết kế của cô, hãy mở ra cho tôi xem một chút đi.
Tôi muốn đem lễ phục mới diện kiến lần đầu này cho tiểu thư Ôn. Úy Hải Lam trấn định tự nhiên, cũng không tính giao ra dạng bản thảo này cho bất cứ người nào thưởng thức.
Lăng Dung lặng lẽ nói: Như vậy cũng được, cô liên hệ với tiểu thư Ôn chưa?
Hẹn một giờ chiều mai. Úy Hải Lam nhẹ giọng trả lời.
Lăng Dung trầm mặc một lát, lúc này mới gật đầu.
Đúng giờ ngày hôm sau, đoàn người đi tới khách sạn Ôn Tịnh Đồng trọ.
Tên của quán này, Úy Hải Lam cũng không xa lạ, bởi vì Xuân Thành cũng có, chính là Trung Hoa chi tinh (ngôi sao Trung Hoa). Cô vẫn cho Trung Hoa chi tinh chỉ thành lập ở Xuân Thành, thật không ngờ thì ra còn có chi nhánh. Liên lạc thuận lợi, Tô Nam đến đây giúp đỡ, vẫn không nói lời nào, chỉ đưa tay ra dấu ý bảo mời các cô vào trong.
Căn phòng cao tầng phạm vi nhìn cực kỳ tốt.
Liếc nhìn lại, biển mây lượn lờ, mênh mông vô biên.
Trung Hoa chi tinh ở Thân Thành lại cách điệu hơn so với Xuân Thành, biến hoá theo phương tây, mang đậm phong cách kiểu Âu châu.
Căn phòng trong phòng khách, Ôn Tịnh Đồng đang tiếp điện thoại, chưa đến gần, chỉ nghe thấy tiếng cười vui của cô, sung sướng truyền đến, nhìn ra được tâm tình của cô vô cùng tốt. Nhìn thấy người đến, vội vã mắng một tiếng Diệc Hàn, người thiết kế lễ phục mới tới, không thể trò chuyện được nữa, lát nữa sẽ gọi điện thoại cho anh.
Ôn Tịnh Đồng cúp điện thoại di động, mở miệng bắt chuyện Mời ngồi. Tô Nam, còn không mau đi pha cà phê.
Tô Nam gật đầu.
Không nên phiền phức như vậy.” Lăng Dung cười nói.
Đây là do Diệc Hàn sai người từ Bra-xin mua về hạt cà phê xay, các cô cũng nếm thử mùi vị.
Vậy không khách khí.
Ánh mắt tĩnh mịch của Ôn Tịnh Đồng vừa chuyển, quét về Úy Hải Lam, mở miệng nói: Có thể xem lễ phục dạng bản thảo rồi.
Úy Hải Lam mỉm cười mở ra máy vi tính xách tay bên cạnh mình, thuần thục điểm ra phần mềm để thuận tiện tiến hành tùy thời sửa chữa.
Màn hình