Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 129 - Chương 129

Trước Sau

break
Úy Hải Lam can đảm trừng mắt về phía anh, trả về cho anh bốn chữ Học theo anh. (*)

(*) Từ gốc 跟你学的. (âm Hán việt Cân nhĩ học đích ) nghĩa là “học theo anh.”

Lôi Thiệu Hành sững sờ, bỗng nhiên nở nụ cười Cái tốt không học, hư hỏng lại học rất nhanh. Anh vừa nói lại vừa vô lại áp sát vào cô, thấp giọng nói: Vậy lúc nào học anh thì hãy cởi quần cho anh, lại giống như anh thân thiết hôn em và em cũng hôn lại anh như thế, sau đó sẽ chủ động điểm vào đó, ngồi trên người anh...

Lời anh còn chưa nói hết, Úy Hải Lam không thèm để ý trực tiếp coi thường, trái lại chạy về phía tên thuộc hạ đang còn đứng tại chỗ Cái này đưa cho tôi.

Thuộc hạ không dám có hành động.

Còn không nhanh đưa tới? Lôi Thiệu Hành quay trở lại bên cạnh cô, trầm giọng dặn dò.

Vâng, tiên sinh Lôi.

Anh sẽ đưa.

Em nói rồi không cần anh.

Có phải em nghe không hiểu anh nói gì? Hay là nhất định phải chọc anh phiền? Anh sai người ta thay em giao tới còn không tốt sao? Em không mệt à? Ngày nắng to, em đứng ngay cửa lớn này, rồi giằng co với một món y phục rách rưới như vậy, có cái gì tốt để tranh giành? Lôi Thiệu Hành có chút tức giận, nheo con ngươi lại hướng về phía cô thấp giọng quát.

Úy Hải Lam nắm nhẹ nắm đấm, giọng cô rất nhẹ rất suy yếu nhưng vẫn kiên quyết như vậy Em đã nói rồi chính em sẽ đưa. Đây là công việc của em, em muốn đích thân mình hoàn thành. Dù cho chỉ còn lại bước cuối cùng, chỉ cần không phải em phụ trách cũng không tính là hoàn thành. Ở trong mắt anh, cái này có thể chỉ là một món y phục rách rưới không có bất kỳ giá trị gì nhưng đối với em mà nói, đây là phải trả giá tâm huyết.

Vậy trước tiên chính em soi gương đi, khuôn mặt em trắng như là người chết thì em còn đưa đến cái gì? Về phần em, dáng dấp em như vậy sao? Có thể kiếm vài đồng tiền? Đàng hoàng ngây ngô chơi đùa, thời gian hưởng thụ thoải mái, mà em liền muốn lãng phí chính mình. Lôi Thiệu Hành chưa từng có dáng dấp chờ đợi qua một người phụ nữ, bên cạnh đều là chủ động lấy lòng, mà cô chính là thái độ không thèm khát, điều này làm cho anh cảm thấy càng phẫn nộ.

Vẫn nhẫn nại không thèm để ý, cô lại lần nữa nhanh chóng đứng ngay ở bờ vực tan vỡ.

Úy Hải Lam lạnh lùng nhìn anh, nhẹ giọng nói: Lôi Thiệu Hành, giấc mơ thế này, vĩnh viễn anh sẽ không hiểu.

Hai mắt của cô đông lạnh một mảnh nhưng anh rõ ràng nhìn thấy đáy mắt cô dây dưa cùng thống khổ, cuồn cuộn sóng lớn, giống như là một con thú bị thương. Mà hai chữ kia như bình thường đâm vào ngực anh, ký ức mơ hồ hiện lên để anh ngờ ngợ nhớ đến điều gì đó, Lôi Thiệu Hành nhất thời trầm mặc.

Đưa tôi! Úy Hải Lam quay về phía thuộc hạ quát lên.

Đối phương khá khó xử, vội vàng nhìn về phía Lôi Thiệu Hành Chuyện này...

Đưa cho cô ấy! Lôi Thiệu Hành rốt cục mở miệng.

Thuộc hạ như thở phào nhẹ nhõm trao hộp lễ phục cho cô giống như ném củ khoai lang bỏng nào đó. Úy Hải Lam cầm hộp lên, lại cẩn thận

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc