Úy Hải Lam cả người vô lực, mấy ngày chưa từng ngủ khiến cho thể lực cô hầu như tiêu hao. Thế nhưng lại có một cỗ sức mạnh rất tàn bạo hung hăng bức bách cô, ra lệnh khiến cô nhất định phải đứng lên. Cô một tay nắm lấy ghế tựa, tập tễnh từ trên mặt đất đứng lên. Thật vất vả mới đứng dậy, lại lảo đảo một cái, cánh tay của anh đúng lúc duỗi ra.
Kính râm được lấy xuống, khoảng cách gần như vậy nhìn về phía cô, Lôi Thiệu Hành giờ mới phát hiện tơ máu che kín hai mắt của cô, nhìn đôi mắt như vậy báo trước cô đã mấy ngày mấy đêm chưa từng được nghỉ ngơi tốt. Lại thấy tinh thần cô uể oải, dáng vẻ không ngủ đủ lại thêm dáng dấp gầy yếu thiếu dinh dưỡng, ngực bỗng nhiên xông đến một cỗ tức giận, ngay cả mình cũng cảm thấy không hiểu.
Úy Hải Lam hoàn hồn trở về, bên tai lại là một trận gào thét chói tai Tại sao em như vậy?
Em rất khỏe. Úy Hải Lam bình tĩnh mở miệng, vẻ mặt không việc gì.
Chỉ có chút chuyện, còn sống dở chết dở như vậy? Lôi Thiệu Hành lạnh giọng chất vấn, vầng trán nhíu lại một chỗ.
Quả thực là không phải chuyện quan trọng gì.
Người đàn ông này vĩnh viễn sẽ không hiểu.
Úy Hải Lam nhìn về phía anh, vẫn lời nói kia Em rất khỏe.
Được được được, nếu em nói rất khỏe, vậy thì cút về Thân Thành đi. Đừng ở chỗ này muốn chết muốn sống, nhìn thấy phiền. Lôi Thiệu Hành lần thứ hai buông tay ra, lạnh giọng cười nói.
Thân thể Úy Hải Lam hơi lắc, lần này không ngã xuống nữa.
Em không đi Thân Thành. Cô kiên quyết nói.
Có đi hay không, không phải do em.
Em không đi!
Em muốn chọc anh phiền đúng không? Lôi Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào cô chất vấn.
Úy Hải Lam lại không lên tiếng, cô không biết mình còn có thể nhẫn nhục chịu đựng như vậy bao lâu, cô như bị kéo cung mà anh chính là người giương cung, anh càng ngày càng gấp, cô một ngày nào đó sẽ bị bẻ gãy. Tốt nhất cô nên kiên định lập trường, hoặc là thong thả rời khỏi nơi này nhưng giờ khắc này, cô còn phải chịu hành hạ.
Trầm mặc trong chốc lát, Úy Hải Lam chung quy vẫn trở về ba chữ Biết rồi. (Từ gốc 知道了, âm Hán Việt là “tri đạo liễu” nghĩa là biết rồi)
Lôi Thiệu Hành nhìn sắc mặt lạnh nhạt xinh đẹp, bỗng nhiên quay đầu nhìn phía Lăng Dung hỏi Dung Dung, cô ấy đã xong việc bên Thân Thành chưa?”
Lăng Dung trả lời Vốn là đã xong, có điều ngày hôm qua có khách chỉ điểm mời cô ấy thiết kế.
Ai?
Tam tiểu thư công ty nhà họ Ôn, Ôn Tịnh Đồng. Đại khái là vào thời điểm diễn ra tiệc rượu lần trước, cô ấy nhìn thấy bộ lễ phục trên người em, vì lẽ đó lần này cố ý đến. Lăng Dung mỉm cười nói.
Lôi Thiệu Hành nói: Từ chối thôi.
Úy Hải Lam lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, giọng anh lướt nhẹ khiến cho cô khinh thường đưa tay nắm thành quyền.
Lần này là ngũ thiếu gia nhà họ Hạ ra chỉ thị cho Bảo Nhi gửi điện báo.
Lôi Thiệu Hành suy nghĩ chốc lát, nhíu mày lại, trầm giọng nói: Ngày mai sẽ trở về, thiết kế xong lễ phục lập tức gọi về Xuân Thành.
Được. Dung Dung không chút biến sắc gật đầu.
Tầm mắt Lôi Thiệu Hành một lần nữa quay lại nhìn cô, cô ăn mặc vô cùng kín, ống tay áo ngay cả cổ áo đều hơi cao, trời nóng như vậy, nhìn qua vô cùng bực mình, cô giống như thiếu dưỡng khí. Anh chỉ cảm thấy chướng mắt, bắt được cánh tay của cô vén cao tay áo Em không nóng à? Tay áo cuốn lên không được sao?
Anh ra tay rất nhanh, trong chớp mắt kéo cao tay áo của cô, Úy Hải Lam không kịp ngăn cản.
Anh cúi đầu nhìn chỉ thấy lộ ra đoạn cánh tay, rõ ràng là dấu vết bị roi quất, nhìn thấy mà giật mình.
Trong mắt Lôi Thiệu Hành loé lên ánh sáng ngờ vực nhưng cô vội vã hất tay của anh ra, đem vén tay áo xuống dưới Em về trước thu dọn đồ đạc.
Úy Hải Lam gấp gáp vội vàng xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Lôi Thiệu Hành hình như có động tác nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo. Anh đứng tại chỗ, nhìn bóng người run rẩy rời đi xa.
Vầng trán anh tuấn càng nhíu càng chặt.
Lôi, em có chút đói bụng, có thể đi ăn cơm không? Lăng Dung đi tới bên cạnh anh hỏi.
Lôi Thiệu Hành hơi nhăn trán.
.
Bốn người rời khỏi mảnh hoa viên này tiện đà đi tới tiệm cơm.
Mấy chiếc xe qua lại lẫn nhau, hai chiếc xe chạy theo hướng nam, một chiếc khác chở theo Úy Hải Lam nhưng nhắm hướng đông mà chạy.
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành nhìn thẳng phía trước, âm u hỏi Dung Dung, là em nói sao?
Lăng Dung vốn đang ngồi yên tĩnh bên cạnh, đột nhiên nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên, cả người chợt ngẩn ra.
Sự ngạc nhiên vừa mới bình phục lại lần nữa bắt đầu sóng lớn.
Cô với anh quen biết nhiều năm như vậy, xưa nay cô chưa từng thấy anh có dáng vẻ như lúc nãy, người đàn ông này thì ra ngoại trừ nụ cười ngoài môi cũng có thể có tâm tình khác, anh biết giận, sẽ cau mày khi tức giận. Anh đối với cô luôn luôn ôn nhu săn sóc, càng tín nhiệm cô, anh tín nhiệm cô gần như đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, có thể nói là trăm phần trăm vô điều kiện. Thế nhưng giờ khắc này, anh lại mở miệng, điều này làm cho cô cảm thấy có cảm giác khó chịu.
Không biết là do dự cái gì, suy nghĩ cái gì, một lát sau Lăng Dung cũng không có đáp lại.
Qua hồi lâu, Lăng Dung thăm thẳm hỏi ngược lại Anh giận rồi?
Lần này đổi thành anh trầm mặc không lâu, sau đó mới nói Không muốn có lần sau nữa.
Lăng Dung không khỏi run rẩy, cô đột nhiên ý thức được cô bé kia đối với anh chính là một nhân vật vô cùng đặc biệt.
Xe từ từ chạy về phía trước, nhấn chìm cuồn cuộn lớp bụi bặm.
Kỳ nghỉ còn chưa kết thúc sẽ phải chạy về Thân Thành, Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là thu thập đồ đạc. Nghĩ lại từ lúc trở về đến nay, cô vẫn chưa từng gặp mặt Viên Viên, vì